Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 154: Ấu trĩ

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:11:52
Lượt xem: 649

Sau khi tìm hiểu xong chuyện nhà họ Lộc, giữa trưa hôm sau vừa tan học Tô Nhuyễn đã tới bệnh viện.

Khi xách theo hộp cơm vào phòng bệnh, cô phát hiện ra vậy mà Chính ủy Vương cũng ở đây, không biết vì trốn tránh ông ấy lải nhải hay vì sao, Lộc Minh Sâm đang ngồi ôm một quyển sách bên cửa sổ, đọc quên mình.

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, thật ra Lộc Minh Sâm rất chăm đọc sách, cô đã để ý thấy đầu giường anh có vài quyển “Chiến lược quân sự”: “Lý luận quân sự”: “Lịch sử chiến tranh thế giới” và vài quyển sách chuyên nghiệp linh tinh từ lâu, cách vài ngày sẽ đổi một bộ mới, còn là sách tiếng anh.

“Sao lại học tiếng anh rồi.” Tô Nhuyễn trêu Chính ủy Vương: “Ngài định phái anh ấy ra nước ngoài làm gián điệp à?”

Chính ủy Vương không trả lời câu hỏi của cô, mà dùng gương mặt thiết huyết của chiến sĩ nhìn cô từ ái. Khi liếc thấy hộp cơm trong tay cô, ông ấy cười trêu chọc lại: “Cơm dinh dưỡng của mẹ vợ à? Xem ra cuộc sống của đồng chí Lộc không tồi nhỉ?”

Tô Nhuyễn bật cười, Bùi Trí Minh lắm miệng kia!

Lộc Minh Sâm toàn tâm toàn ý đắm chìm trong sách vở, giống như hoàn toàn không nghe thấy.

Chính ủy Vương lườm anh một cái, sau đó mới quay đầu lại giải thích với Tô nhuyễn: “Tuần sau là đến kỳ thi nghiên cứu sinh rồi, đồng chí Lộc phải ôn tập tử tế.”

“Kỳ thi nghiên cứu sinh?” Tô Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh định thi lên thạc sĩ?”

Chính ủy Vương cũng kinh ngạc: “Cậu ấy không nói với cháu à?”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, đắc ý nhướng mày, giống như rất thưởng thức dáng vẻ không thể tưởng tượng của cô.

Vân Chi

Tô Nhuyễn:……

Quỷ ấu trĩ này từ đâu tới vậy?

Chính ủy Vương nhìn biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm, mắt lộ vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã bình tĩnh quay đầu lại, cười ha ha nói với Tô Nhuyễn: “Thằng nhóc này khá thông minh, chú đã kiến nghị nó tới đại học quốc phòng học tập từ lâu rồi, ngặt nỗi nó chỉ thích chui rúc trên chiến trường.”

“Đúng lúc lần này bị thương, không có cách nào tham gia huấn luyện, chú mới ép nó phải thi lên thạc sĩ.”

“Tới đại học quốc phòng đào tạo chuyên sâu hai năm, cũng tiện thể dưỡng thương luôn, còn có thể cống hiến cho đất nước, không thể lãng phí công nuôi dưỡng của quốc gia có phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-154-au-tri.html.]

Hơn nữa học xong là có thể thăng chức.

Khó trách đời trước anh ấy lên chức nhanh như vậy. Trong niên đại này, sinh viên chính quy đều là bánh trái thơm ngon, càng khỏi nói tới nghiên cứu sinh, đặc biệt là bộ đội, càng giống như lông phượng sừng lân.

Không thể không nói, tuy rằng Chính ủy Vương thích nhọc lòng, nhưng đa số đều nhọc lòng đúng chỗ, sắp xếp này rất hợp lý.

Chính ủy Vương có việc đi ngang qua, thuận tiện tới thăm Lộc Minh Sâm, nên cũng không ở lại lâu, trước khi đi ông ấy lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho Tô Nhuyễn: “Đây là tiền trợ cấp mấy tháng qua và tiền thưởng nhiệm vụ lần trước của nó, cháu giữ lấy, đừng bao giờ đưa cho thằng nhóc kia, biết chưa?”

Nói xong ông ấy ngừng một lát, dường như không muốn nói, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò: “Nhất định… Nhất định đừng đưa cho thằng nhóc kia.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, Chính ủy Vương lại nghiêm túc nói: “Nếu không chưa tới một tháng nó đã phá sạch.”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn con số trên sổ tiết kiệm, sáu ngàn: “Nhiều như vậy, không đến mức ấy chứ?”

“Sao lại không đến mức ấy?” Chính ủy Vương hừ một tiếng, dáng vẻ hận sắt không thành thép, nói: “Gửi cho người này một chút, quyên góp cho người kia một chút, lại mua đồ cho đám cấp dưới một chút, tiền ít cho ít, tiền nhiều cho nhiều, không có khả năng không tiêu hết, trên người nó vĩnh viễn không xu dính túi.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu đọc sách giả vờ không nghe thấy.

Nếu như trước ngày hôm qua, có lẽ Tô Nhuyễn còn không thể hiểu nổi thói quen không biết giữ tiền này, nhưng bây giờ cô đã hiểu được ít nhiều.

Người này đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể hy sinh bất cứ lúc nào, luôn suy nghĩ có hôm nay không có ngày mai, lại không muốn giữ lại chút gì cho nhà họ Lộc, tất nhiên có bao nhiêu sẽ tiêu bấy nhiêu rồi.

Hình như Chính ủy Vương sợ Tô Nhuyễn ghét bỏ anh ấy, vội vàng bổ sung: “Tiền trợ cấp của nó không ít, sau này cháu cầm sổ lương của nó, mỗi tháng phát cho nó chút tiền tiêu vặt là được.”

“Thật ra không phát cũng không sao, trong quân sẽ không để nó c.h.ế.t đói, bản thân nó cũng không hút thuốc, không uống rượu.”

Sau đó ông ấy lại quay đầu nói với Lộc Minh Sâm: “Người ta kết hôn đều phải mua vài bộ quần áo, mua chút trang sức gì đó, bây giờ có tiền rồi, nhớ dẫn đồng chí Tô đi dạo đó, biết chưa?”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười tiễn “Mẹ Vương” ra ngoài, may mà ông ấy có việc bận, nếu không khả năng phải mua thứ gì, khi nào mua, đi đâu mua, ông ấy đều quyết định giúp bọn họ.

Tô Nhuyễn đưa sổ tiết kiệm cho Lộc Minh Sâm, sau đó bày cơm ra gọi anh ấy tới ăn cơm. Rồi tiện thể nói ra kế hoạch của mình.

Loading...