Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 150: Kề vai chiến đấu

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:11:46
Lượt xem: 725

Lộc Minh Sâm nhìn chăm chú vào kiểu tóc có chút hỗn loạn và vài vết bẩn cố ý vẽ lên trên mặt Tô Nhuyễn, nghĩ tới Tô Thanh Thanh vừa rồi, cảm thấy so với Tô Nhuyễn, việc hắn làm không gọi là phản nghịch, ít nhất đồ tác chiến vẫn là quân trang, có phải không?

Tô Nhuyễn trang điểm thế này hoàn toàn không giống định chụp ảnh cưới, ngược lại giống như vừa lăn lê bò lết trên chiến trường.

“Chính là muốn tạo cảm giác vừa lăn từ chiến trường về đó.”

Vân Chi

Khi chuyên viên trang điểm sửa sông mày cho Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn cười giải thích với anh: “Anh mặc đồ tác chiến đi đánh giặc, em là cô dâu kề vai chiến đấu với anh, có lãng mạn hay không?”

Lộc Minh Sâm nghĩ tới chiến trường m.á.u thịt bay tứ tung, không hề cảm thấy lãng mạn chút nào.

Nhưng mà nửa tiếng sau, Lộc Minh Sâm ngồi trên đống lốp xe đạo cụ, nhin Tô Nhuyễn mặc bộ váy cưới màu đen đứng đối diện mình, mặt và phần cánh tay lộ ra của cô đều có chút dơ bẩn và vết máu, kiểu tóc cô dâu hơi rối loại có vài sợi tóc rơi xuống dán trên má, đôi mắt đào hoa sáng ngời kiên định nhìn về phía Lộc Minh Sâm, giống như thuộc về sinh mệnh anh.

Trần Hạo kích động nói: “Tốt! Chính là cảm giác này! Cô dâu vượt qua thiên sơn vạn thủy gả cho chú rể.”

“Đúng đúng, cô dâu quá tuyệt vời! Chú rể cũng không tồi, đúng, chú rể, chính là biểu cảm này.”

“Đây chính là người sẽ sống bên anh cả đời đó.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, một lát sau mới lấy lại tinh thần, sau đó dường như không thể nào tiếp tục phối hợp được.

Tô Nhuyễn đi qua, lấy món đạo cụ Trần Hạo mang tới từ nhà kho, cầm trong tay, còn đeo cho mình một chiếc kính râm. Đứng sau lưng Lộc Minh Sâm, dựa lưng vào lưng anh: “Thế này thì sao? Không phải cô dâu nữa, mà là chiến hữu kề vai chiến đấu.”

Linh cảm của Trần Hạo tuôn ra như suối: “Ai, tư thế này không tồi, hai người kề vai chiến đấu, sống phải sống cùng nhau, c.h.ế.t phải c.h.ế.t chung một chỗ.”

“Tình yêu sống c.h.ế.t cảm động đất trời!”

Lộc Minh Sâm:……

Tô Nhuyễn không nhịn được cười ra tiếng.

“Ai, chú rể nghiêng mặt chút, vết sẹo kia đúng là vẽ rồng điểm mắt mà…”

Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhìn về phía sẹo trên mặt Lộc Minh Sâm, cười nói: “Còn không phải sao, là huân chương anh hùng đó.”

“Ánh mắt này của cô dâu cũng không tồi!”

“Nghiêng đầu chút, chú rể, biểu cảm tự nhiên chút!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-150-ke-vai-chien-dau.html.]

Tô Nhuyễn khiêng s.ú.n.g đồ chơi, làm ra dáng vẻ coll ngầu, nghiêng đầu về phía Lộc Minh Sâm, nhỏ giọng nói: “Anh Minh Sâm, em từng nghe qua một câu.”

“Cuộc sống này chưa bao giờ yên ổn, chỉ là có người đi trước chắn hết tai họa cho chúng ta.”

“Nhưng mà những người hưởng thụ yên ổn như chúng em, sẽ không tạo thêm vướng bận cho người chắn tai họa, có lẽ chúng em không thể đối mặt với tai h ọa, nhưng vẫn hy vọng có thể làm được một chút chuyện trong khả năng cho phép vì các anh.”

“Anh đừng mang gánh nặng, được không?”

Lộc Minh Sâm ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Có điều khi chụp tới bộ ảnh thứ hai, anh đã bắt đầu phối hợp. Hoàng Hải Uy thay thường phục được là lượt phẳng phiu giúp anh ấy, đai lưng thắt rất chặt.

Mặt Lộc MinH Sâm không biểu cảm, nhìn anh ta: “Cậu định thắt chặt c.h.ế.t tôi à?”

Hoàng Hải Uy cười nói: “Em thấy chị dâu rất thích thứ này, vừa rồi hai người cãi cọ không thoải mái, anh nên thể hiện tốt một chút, có lẽ chị dâu nể tình eo nhỏ gợi cảm của anh sẽ tha thứ cho anh.”

Thật ra Hoàng Hải Uy chỉ nói đùa để làm dịu bầu không khí, tuy rằng tâm trạng của Lộc Minh Sâm đã chuyển biến tốt đẹp, anh có thể phối hợp đã không tệ rồi, Hoàng Hải Uy không dám muốn nhiều hơn. Kết quả đai lưng trên tay vừa buông lỏng, lại bị Lộc Minh Sâm kéo chặt lại từng chút một.

Hoàng Hải Uy:……

“Lát nữa em phải nhờ chị dâu dạy thêm mới được.” Hoàng Hải Uy nói; “Chắc chắn chị ấy là cao thủ tuyệt đỉnh, em muốn bái chị ấy làm sư phụ.”

Lộc Minh Sâm nói: “Vậy cả đời này cậu cũng không có khả năng xuất sư đâu.”

Cô ấy sẽ không yêu đương, cô ấy chỉ biết hợp tác.

Lộc Minh Sâm nhìn về phía phòng thay đồ nữ, lần này hình như cô ấy cũng không mang váy cưới vào, vẫn chọn váy cưới theo phong cách kỳ lạ kia sao?

Lúc Lộc Minh Sâm đang nghĩ ngợi, rèm cửa vén lên, Lộc Minh Sâm giương mắt nhìn qua, lại trông thấy Tô Thanh Thanh. Hóa ra cô ta đã thay sang bộ váy thứ hai rồi, bộ váy cưới này là kiểu cúp ngực, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng, khiến cả người vừa ngây thơ vừa gợi cảm.

Hình như để ý được ánh mắt của Lộc Minh Sâm, cô ta vội vàng che n.g.ự.c lại.

Lộc Minh Sâm và Hoàng Hải Uy đều tự giác quay mặt đi. Còn Hoắc Hướng Dương lại lần nữa nhìn ngây người: “Thanh, Thanh Thanh, em đẹp quá.”

Trong thời đại bảo thủ này, ăn mặc như vậy có thể nói là lớn mật. Tô Thanh Thanh vô cùng tự tin có thể khiến Hoắc Hướng Dương hãm sâu vào.

Nhưng mà trên mặt cô ta lại lộ ra vẻ e lệ xen lẫn hoảng loạn: “Anh Hướng Dương, chúng ta mau đi thôi, em cũng không ngờ bộ váy này lại hở như vậy, quá… Quá xấu hổ rồi.”

Loading...