Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 144: Tô Nhuyễn thể hiện

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:11:37
Lượt xem: 685

Đợi tới chiều thứ bảy, sau khi tan học Tô Nhuyễn gọi điện thoại tới bệnh viện, nhắc nhở Lộc Minh Sâm chuyện cuối tuần phải đi chụp ảnh cưới, kết quả Lộc Minh Sâm không nghe điện thoại, Hoàng Hải Uy thì nói chuyện ấp úng.

Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Anh Minh Sâm đâu? Làm sao vậy?”

Hoàng Hải Uy ngập ngừng một lát, đáp bằng giọng lí nhí: “Không sao, cô út của lão đại và hai vợ chồng Lộc Minh Vĩ tới thăm anh ấy, bây giờ anh ấy không đi được, lát nữa em chuyển lời cho lão đại giúp chị.”

Tô Nhuyễn chưa nói gì, sau khi cúp điện thoại lập tức chạy tới bệnh viện.

Phòng bệnh của Lộc Minh Sâm nằm trên lầu ba, là khu dành cho bệnh nhân dưỡng bệnh dài ngày, nói chung là tương đối yên tĩnh.

Cho nên Tô Nhuyễn vừa lên lầu ba, đã nghe thấy tiếng cãi cọ mơ hồ truyền ra từ phòng bệnh Lộc Minh Sâm, sau khi đến gần cô nghe thấy rõ giọng chỉ trích tràn đầy ác ý của phụ nữ: “Tao nói sai sao?”

“Cha mẹ mày bị chính mày khắc chết, cha mày hy sinh vào chính ngày sinh nhật của mày, nếu không phải tại mày, sức khỏe của mẹ mày cũng không đến mức yếu ớt như vậy!”

“Ông bà nội và bác Cả chú Ba mày tốt bụng nuôi mày khôn lớn, có điểm nào có lỗi với mày mà mày lại bóc lột chúng tao thậm tệ như vậy? Mày không sợ cha mẹ mày thất vọng sao?”

Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã thấy được người phụ nữ trung niên dáng người to lớn đang nói chuyện, chính là Lộc Thải Hà, cô út của Lộc Minh Sâm.

Còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh bà ta, chắc là Lộc Minh Vĩ và Mạnh Oánh Oánh vợ anh ta.

Ba người vây quanh đẩy Lộc Minh Sâm vào giữa, nhìn từ trên cao xuống, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

Sau khi Lộc Thải Hà nói xong, Lộc Minh Vĩ lập tức tiếp lời: “Minh Sâm, chuyện này đúng là em hơi quá đang rồi, năm đó mẹ em bị ốm…”

Anh ta còn chưa nói xong, cũng chưa ai kịp thấy rõ chuyện là thế nào, Lộc Minh Sâm đang uể oải ỉu xìu trên xe lăn đột nhiên ra tay nhanh như điện, một tay bóp chặt cổ Lộc Minh Vĩ ấn chặt trên tay vịn xe lăn của mình.

Sau khi phản ứng lại, Mạnh Oánh Oánh lập tức hoảng sợ thét chói tai: “Cậu, cậu làm gì thế? Mau buông anh ấy ra!”

Lộc Minh Sâm không hề buông tay, thậm chí trên mặt anh còn không có biểu cảm gì, chỉ có khóe miệng mím chặt, đuôi mắt đã hoàn toàn rũ xuống, là dáng vẻ chán đời Tô Nhuyễn từng trông thấy vô số lần ở kiếp trước…

Mạnh Oánh Oánh định kêu tiếp, lại bị một ánh mắt bất ngờ nâng lên của Lộc Minh Sâm dọa sợ, tiếng thét chói tai giống như bị thứ gì đó ngăn cản, đột nhiên im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-144-to-nhuyen-the-hien.html.]

Mãi cho đến khi Lộc Minh Sâm bóp chặt khiến Lộc Minh Vĩ không thở nổi, nhìn chồng mình như con thú nhỏ không có sức phản kháng, bị người ta bóp cổ không cử động nổi, mặt đỏ bừng lên, cô ta mới phản ứng lại, vội vàng nhào tới cứu người.

Nhưng mà giống như không cảm nhận được sức lực từ cô ta, một tay khác của Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng vung lên gạt đối phương ra ngoài, sau đó vươn tay cầm chiếc ly sứ trên bàn lên, ánh mắt dừng trên người Lộc Thải Hà, hình như đang cân nhắc xem nên ném vào chỗ nào thì thích hợp.

Lộc Thải Hà bị dọa chạy thẳng ra cửa trốn: “Lộc… Lộc Minh Sâm, mày là thằng đên, mày mau buông Minh Vĩ ra!”

Mạnh Oánh Oánh vừa vặn tay Lộc Minh Sâm, vừa khóc lóc nói năng lộn xộn kêu cứu: “Cứu mạng, có kẻ muốn g.i.ế.c người, anh ấy sắp c.h.ế.t rồi! Lộc Minh Sâm! Mau buông anh ấy ra! Cậu đang g.i.ế.c người đấy! Cậu là ma quỷ…”

Khi trốn ra tới cửa, cuối cùng Lộc Thải Hà cũng chú ý tới Tô Nhuyễn đang đứng bên ngoài, bà ta lập tức cất cao giọng: “Kẻ điên, bạn gái của mày tới rồi.”

Lộc Minh Sâm đơ người một giây, mí mắt nâng lên nhìn Tô Nhuyễn một cái, một lúc lâu sau, lại coi như nhìn thấy người râu ria xa lạ, tiếp tục dùng thêm chút sức lên cánh tay, giọng điệu tùy tiện hỏi Lộc Minh Vĩ: “Mày vừa mới nói với tao cái gì?”

Lộc Minh Vĩ bị bóp cổ căn bản nói không ra lời, sắc mặt đã bắt đầu tím tái. Anh ta liều mạng giãy giụa, lại không cách nào thoát được bàn tay cứng rắn như kìm sắt của Lộc Minh Sâm.

Trông thấy chồng mình thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Mạnh Oánh Oánh vội vàng trả lời thay anh ta: “Từ bỏ, từ bỏ, chúng tôi từ bỏ hết, phòng ở, nhẫn vàng gì đó đều từ bỏ, cậu mau buông Minh Vĩ ra.”

Lộc Minh Sâm khẽ cười: “Hả? Vậy mà lựa chọn muốn sống đúng không?”

Mạnh Oánh Oánh liều mạng gật đầu.

Khóe miệng Lộc Minh Sâm cong lên nở nụ cười tà ác: “Lúc muốn thì đòi hỏi, bây giờ nói không cần là không cần sao? Đây không phải chỗ cho các người lựa chọn.”

Mạnh Oánh Oánh bị dáng vẻ tà ác của anh dọa sợ, mặt đầy nước mắt: “Lộc Minh Sâm, tôi xin cậu đó.”

Nói xong cô ta quay đầu lại xin Lộc Thải Hà giúp đỡ: “Cô út! Mau lên, Minh Vĩ sắp c.h.ế.t rồi!”

Lộc Thải Hà cũng đâu có cách nào khác, bà ta chỉ có thể gào to với Lộc Minh Sâm: “Lộc Minh Sâm, bạn gái mày bị mày dọa sợ rồi, còn không mau buông Minh Vĩ ra, mày dọa con bé đi rồi sẽ không còn ai kết hôn với mày đâu, đến lúc đó mày cũng không lấy được gì!”

Vân Chi

Đúng lúc ấy, đột nhiên Tô Nhuyễn đóng cửa phòng bệnh lại, túm chiếc bình hoa bằng sứ cổ cao trên chiếc bàn bên cạnh lên, đi về phía Lộc Thải Hà.

Thấy sắc mặt cô không tốt lắm, Lộc Thải Hà bị dọa sợ co người vào góc tường: “Mày… Mày định làm gì?”

Tô Nhuyễn quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Anh muốn đập chỗ nào? Đập vào đầu được không?”

Loading...