Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 142: Chuẩn bị hôn lễ

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:11:33
Lượt xem: 835

Khi đưa tiền ra, Đỗ Hiểu Hồng khóc như đứt từng khúc ruột, lần này là khóc thật, tiếng khóc còn lớn hơn tiếng người gác cổng trực điện thoại dưới lầu.

Có lẽ bà ta cũng không rõ, sao cuối cùng mọi chuyện lại đến nước này.

Rõ ràng là bắt đầu từ ngày nhà họ Lộc cầu hôn, bà ta đã lên kế hoạch vớt một khoản trong chuyện hôn sự của Tô Nhuyễn, bây giờ nửa phân tiền cũng không vớt được, ngược lại còn phải bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm trong nhà.

Người trong khu tập thể vây xem từ đầu tới cuối, có người thở dài: “Không ngờ mẹ của Nhuyễn Nhuyễn lại kiên cường như vậy, nếu trước đây con bé đi theo bà ấy, sao phải chịu ấm ức bao năm qua.”

Lý Mai Hoa cũng không biết nên nói gì, bà ấy từng trông thấy rất nhiều chuyện vô lương tâm, nhà họ Tô này cũng có thể coi là cực phẩm.

“Đúng là không biết tiếc phúc! Không cần bọn họ yêu thương gì nhiều, chỉ cần có chút lương tâm, làm hết trách nhiệm của mình, bây giờ Tô Nhuyễn đã là sinh viên ưu tú rồi, Tô Văn Sơn cũng có thể thơm lấy, biết đâu còn có thể lên chức, có được đứa con rể vừa có tiền vừa có năng lực.”

“Còn không phải sao, bà nói xem ông ta làm vậy để làm gì? Mẹ con bé gửi tới nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng đâu thiếu tiền? Đúng là làm bậy không thể sống mà.”

“Nếu không muốn nuôi thì dứt khoát đừng nhận, nhận rồi lại khắt khe, có phải có bệnh hay không?”

Có người lạnh lùng hừ một tiếng: “Trả thù thôi, làm như vậy cũng quá ghê tởm rồi.”

“Cho nên, con người mà, làm việc gì cũng phải có lương tâm, rơi vào tình trạng này cũng đáng đời.”

Khi những việc này xảy ra, Tô Nhuyễn đã về trường đi học từ lâu rồi, cuối cùng vẫn là do cái loa nhỏ Ngôn Thiếu Thời kể lại cho cô nghe, cậu còn thống khoái nói: “Chị! Sau này bọn họ không dám bắt nạt chị nữa rồi!”

Đêm đó, Ngôn Thiếu Dục mua thịt kho về nhà ăn mừng, tuy rằng Lý Nhược Lan còn chưa về tới nhà, nhưng cũng không trở ngại bọn họ nâng ly chúc mừng vì sự dũng mãnh của bà ấy.

Lý Nhược Lan tích lực đã lâu, sau một kích sấm sét, hiệu quả lập tức lộ rõ, có thể thản nhiên nhúng tay vào chuyện hôn sự của Tô nhuyễn.

Bà ấy nói với người ngoài, Tô Nhuyễn nhớ ơn dưỡng dục hai mươi năm, cho nên hôn lễ vẫn tổ chức ở nhà họ Tô.

Mỗi khi nhắc tới chuyện này, người biết rõ nội tình ở Tô Gia Câu và huyện Khai Vân đều tán thưởng Tô Nhuyễn một câu nhân nghĩa, bị nhà họ Tô khắt khe như vậy, cuối cùng vẫn cho nhà họ Tô thể diện.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, chuyện đặt cỗ, mua của hồi môn tuy dùng danh nghĩa của nhà họ Tô, nhưng trên thực tế tất cả tiền đều do Lý Nhược Lan bỏ ra.

Số tiền Tô Văn Sơn trả lại chỉ là một vạn một ngàn năm trăm đồng đúng với con số trên biên lai gửi tiền, còn số đồ Lý Nhược Lan gửi cho Tô Nhuyễn, ông ta không nhắc tới một câu.

Lý Nhược Lan không che giấu giúp ông ta, chủ động nói: “Được rồi, coi như nhà ông vất vả nuôi dưỡng con gái thay tôi, tôi thưởng cho nhà ông đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-142-chuan-bi-hon-le.html.]

“Dù sao Tô Nhuyễn ăn cơm uống nước cũng tốn hơn ngàn đồng có phải không?”

Gặp phải chuyện này, mấy ngày qua Tô Văn Sơn đều không dám ngẩng đầu, nhưng mà ông ta thật sự không còn tiền nữa rồi.

Sau khi Lý Nhược Lan tiếp nhận việc chuẩn bị hôn lễ cho Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn cảm giác tất cả thời gian rảnh rỗi của mình đều bị trưng dụng cả rồi.

Vân Chi

Chuyện nhà họ Tô, nhà họ Lộc hoàn toàn không cần cô nhọc lòng, ngoài hai vạn tiền lễ hỏi nhà họ Lộc đưa cho, Lý Nhược Lan thêm vào cả hơn một vạn lấy được từ chỗ Tô Văn Sơn, khiến cô có thể tự tin mười phần khi đối mặt với người nhà họ Lộc, khiến bọn họ không thể giở trò xấu nào.

Nhưng mà cũng là lần đầu tiên Tô Nhuyễn biết, chuyện kết hôn lại phức tạp như vậy.

Đời trước hôn lễ của cô được chuẩn bị vô cùng đơn giản, trong trí nhớ của cô chỉ có bà cụ Tô chuẩn bị cho cô vài bộ đệm chăn, sau đó đi mua vài bộ quần áo với Hoắc Hướng Dương, trước khi kết hôn chụp hai tấm ảnh coi như xong việc.

Người nhà họ Tô ngoài chuẩn bị tiệc rượu trước khi cô xuất giá hai ngày, cũng không bận rộn.

Nhưng mà hiện tại, gần như tất cả người nhà họ Ngôn, người nhà họ Lý đều đang bận rộn vì chuyện hôn sự của cô, đặc biệt là Lý Nhược Lan, bận như con quay vậy.

Bữa trưa mỗi ngày đều đổi thành Ngôn Thành Nho xuống bếp, Tô Nhuyễn cũng chỉ gặp được Lý Nhược Lan khi bàn chuyện liên quan tới hôn lễ của cô.

Ví dụ như chọn phòng ở.

Bởi vì có thêm số tiền Tô Văn Sơn trả lại, Lý Nhược Lan nhanh chóng đi xem phòng ở khu tập thể Bình An bên cạnh.

Hiển nhiên không tán đồng dự định thuê phòng làm phòng cưới của bọn họ: “Nếu không có tiền thì thôi, nếu có, đương nhiên phải có nơi ở của chính mình rồi. Nếu không sẽ không có lòng trung thành, luôn cảm thấy có thể rời xa nơi này bất cứ lúc nào.”

Nghe thấy câu này, bỗng nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới Lộc Minh Sâm, anh ấy cần ràng buộc, cần lòng trung thành.

Lý Nhược Lan vẫn đang càm ràm: “Huống hồ mua phòng, phòng nằm ở đó đâu chạy được, chẳng lẽ sau này con không định về đây sao?”

“Được rồi, mua đi.”

Dù sao mua phòng cũng không lỗ, tuy rằng bây giờ ngành bất động sản còn chưa bắt đầu phát triển, nhưng khu tập thể Bình An này có vị trí vô cùng tốt, gần trường học, gần bệnh viện, tương lai ở gần khu này còn xây dựng cả trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh Đông Lâm.

Sau đó hình như khu tập thể Bình An được phá bỏ di dời, lại lần nữa xây khu tập thể mới cao cấp hơn.

Nếu tính như vậy, mua căn phòng này còn kiếm được tiền.

Vì thế tranh thủ giờ nghỉ trưa, hai người đã đi xem phòng.

Loading...