Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 141: Trả tiền
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:11:31
Lượt xem: 923
Chứng cứ vô cùng xác thực, còn truyền tay rất nhiều các bà các thím trong thôn, lần này coi như đã xé sạch mặt với Tô Văn Sơn rồi, có dùng keo gắn lại cũng không gắn được.
Nhưng mà cũng chính vì như vậy, hình như Tô Văn Sơn định bất chấp tất cả không trả lại số tiền này.
Dù sao cũng đã tham tận mười tám năm rồi, khi tham một tháng hai tháng bọn họ cảm thấy không nhiều lắm, cũng chỉ đủ để cải thiện cuộc sống, thi thoảng có chút niềm vui bất ngờ. Bây giờ bắt bọn họ dùng một lần đào hết tích tụ trong nhà ra trả lại, sao có thể không đau lòng?
Mà người phải lấy tiền ra trả lại còn là Đỗ Hiểu Hồng nữa.
Ngày hôm đó sau khi xong việc Lý Nhược Lan không đi theo Tô Nhuyễn và người nhà họ Lộc quay về thành phố, mà ở lại huyện Khai Vân với Trang Tư Viện, ngày hôm sau trực tiếp tới chặn đường Tô Văn Sơn trước cửa khu tập thể cán bộ. Đỗ Hiểu Hồng thấy vậy muốn khóc lóc lăn lộn chơi xấu, dù sao từ trước tới nay thể diện của bà ta cũng không ra gì rồi, lần này càng liều c.h.ế.t không chịu lấy ra số tiền kia.
Theo lời bà ta nói, bây giờ thanh danh của Tô Văn Sơn cũng đã không còn, tất cả mọi người đều biết chuyện này rồi, trả lại tiền cũng không thay đổi được gì, thì vì sao phải trả?
Lần trước vì không mua được đàn dương cầm Tô Điềm Điềm đã khóc lớn một trận, bây giờ trả lại số tiền này, sang năm con gái bà ta có thể tiếp tục tới trường trung học Thánh Đức đi học hay không đều là vấn đề.
Bà ta trực tiếp uy h.i.ế.p Lý Nhược Lan: “Mày đừng tưởng rằng Tô Nhuyễn kết hôn rồi thì tao không thể làm gì được nó, nó không cho tao sống tốt, tao cũng không cho nó được sống yên lành!”
“Đến lúc đó, nó đừng mong có thể yên tâm đi học! Có bản lĩnh chúng mày canh chừng tao cả ngày đi, nếu không tao sẽ không làm gì cả chỉ chuyên tâm tới gây phiền toái cho nó, dù phải thuê người cũng không cho nó tiếp tục đi học, để năm nay nó thi đại học cũng không thi đỗ như năm ngoái.”
Sắc mặt Lý Nhược Lan trở nên lạnh lùng: “Cho nên năm trước ngày thi đại học con gái tôi bị tiêu chảy cũng do cô giở trò quỷ đúng không?”
Ngoài miệng Đỗ Hiểu Hồng không thừa nhận, nhưng bà ta làm bậy nhiều năm như vậy, không phải là người có thể giấu nổi chuyện, trong mắt hiện lên khoái ý chói lọi.
Lửa giận trong lòng Lý Nhược Lan lập tức bốc lên ngùn ngụt, bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, có giỏi cô cứ làm đi.”
“Đâu phải mình tôi có con gái, đàn em khóa dưới của tôi đang dạy ở trung học Thánh Đức, tôi đã hỏi thăm rõ ràng về Tô Điềm Điềm từ lâu rồi.” Nói tới đây bà ấy cười mỉa mai: “Cả ngày không học hành đàng hoàng, chuyên chạy sau m.ô.n.g đám con trai nhà giàu, làm người hầu bưng trà rót nước cho người ta vì mấy chục đồng tiền, còn làm rất vui vẻ nữa.”
“Có điều tôi cảm thấy năng lực nghiệp vụ của con bé hơi kém, khi về tôi sẽ kiến nghị đàn em của mình cho con bé ngày ngày quét dọn phòng ngủ, phòng học, nhà vệ sinh, tới nhà ăn rửa bát dọn dẹp gì đó. Đa số học sinh trường trung học Thánh Đức sẽ ra nước ngoài du học, rất quý giá, để Tô Điềm Điềm làm là tốt nhất.”
“Làm tốt, biết đâu lại được con trai ông chủ lớn nào đó cảm thấy dùng thuận tay mang về nhà làm bảo mẫu? Đỡ phải đi học thêm đàn dương cầm!”
Khóe mắt Đỗ Hiểu Hồng như muốn nứt ra: “Mày dám!”
Vân Chi
Lý Nhược Lan nghĩ một lát, rồi nói: “Làm vậy đúng là không tốt lắm, dù sao Tô Điềm Điềm cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi, có em gái làm bảo mẫu Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm thấy mất giá, hay là để tôi đưa con bé ra nước ngoài nhé.”
Lý Nhược Lan nhìn thẳng vào Đỗ Hiều Hồng: “Lần này về chắc con bé có nói với cô chuyện ra nước ngoài du học nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-141-tra-tien.html.]
“Trong trường trung học Thánh Đức, học sinh mười sáu mười bảy tuổi là có thể ra nước ngoài rồi, tôi biết rõ lưu trình, tôi có thể đưa con bé đi du học.”
Lý Nhược Lan cười âm hiểm: “Dù phải đập nồi bán sắt tôi cũng đưa con bé đi.”
Ra nước ngoài như lời Lý Nhược Lan nói hiển nhiên không phải tốt lành gì. Đỗ Hiểu Hồng thét chói tai theo bản năng: “Mày định làm gì?”
Lý Nhược Lan tiếp tục cười nói: “Nước ngoài vô cùng cởi mở, người trẻ tuổi bên đó thích cùng nhau hút cần, con gái mười lăm mười sáu tuổi đã có thai nơi nào cũng có… A, đúng rồi, khả năng cô còn chưa biết, ở nước ngoài phá thai là phạm pháp, mang thai bắt buộc phải sinh.”
Đỗ Hiểu Hồng xông tới muốn liều mạng với Lý Nhược Lan: “Lý Nhược Lan, mày dám!!”
Lý Nhược Lan cầm túi xách lên vung qua: “Cô có thể thử xem tôi có dám hay không? Khả năng cô còn chưa biết tính tôi, trước kia do con gái của tôi tôn kính cha con bé, tôi muốn nó được vui mới để hai người sống tự tại…”
“Nhưng nếu hai người dám đụng tới một sợi lông tơ trên người con gái tôi, thì…” Nói tới đây, Lý Nhược Lan trở tay kéo tóc Đỗ Hiểu Hồng, hung hăng nhìn thẳng vào mắt bà ta, sắc mặt như ác quỷ bò ra từ địa ngục: “Lý Nhược Lan tôi thề, nhất định sẽ trả lại trên người Tô Điềm Điềm gấp trăm gấp ngàn lần.”
Đỗ Hiểu Hồng nghe xong bị dọa sợ triệt để rồi. Còn cọng rơm cuối cùng ép c.h.ế.t Tô Văn Sơn lại là câu nói của Trang Tư Viện:
“Tô Văn Sơn, ông nên cảm thấy may mắn vì Nhuyễn Nhuyễn là con gái ông.” Trang Tư Viện không đánh nhau giúp Lý Nhược Lan, chỉ nhàn nhã châm điếu thuốc, mặt đầy vẻ phong tình, nhưng lời nói ra lại khiến Tô Văn Sơn thay đổi sắc mặt.
“Năm con bé tám tuổi, ông không đưa con bé đi học đúng hạn, có phải ông bị cấp trên phê bình tác phong có vấn đề, thiếu chút nữa bị trường Nhất Trung trong huyện đuổi học hay không?”
Tô Văn Sơn nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ: “Là cô?”
“Đúng vậy, là tôi.” Trang Tư Viện nói: “Không cần nhờ cha tôi mở miệng, chẳng qua chỉ cần tôi nói một câu.”
“Cuối cùng ông có thể vượt qua, còn chỉ ngây người ở Nhất Trung hai năm đã tiến được vào cục giáo dục, không phải vì ông gặp may, mà vì Tô Nhuyễn không thể có người cha vô tích sự.”
“Bây giờ cũng vậy, nể tình ông là cha con bé hai mươi năm, tôi sẽ không làm gì quá khó coi.”
“Nhưng tốt nhất ông nên nhớ kỹ, con bé mới là bùa hộ mệnh của ông, nếu con bé không được tốt, tôi có thể khiến ông game over! Chuyện này đơn giản lắm, không cần phải nhờ cha tôi ra tay!”
Đương nhiên Tô Văn Sơn biết lời đối phương nói chính là sự thật rồi, bởi ông ta luôn vô thức chú ý tới tin tức cha Trang lên chức, mà thủ đoạn trả thù của Trang Tư Viện thế nào ông ta cũng đã tự mình nếm trải, muốn xử lý ông ta đúng là dễ như trở bàn tay.
Muốn xóa bỏ chức vị của ông ta, chỉ cần cha Trang mở miệng nói một câu.
Lúc này Tô Văn Sơn không dám để Đỗ Hiểu Hồng tùy ý gây rối nữa.