Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 137: Bàn chuyện cưới hỏi (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:51:55
Lượt xem: 790
Lộc Minh Sâm quay đầu lại nhìn Hoắc Hướng Dương vẫn đang trừng mắt nhìn theo đuôi xe: “Người này……”
Tô Nhuyễn cười nhạo: “Có phải nhìn rất giống người tốt hay không? Vừa rồi anh ta còn nói muốn trả lại lễ hỏi thay em đấy, anh có thấy khôi hài không?”
Lộc Minh Sâm quét một vòng qua khuôn mặt kiều diễm của cô, hừ một tiếng: “ Người tốt? Sợ là không cam lòng mà thôi.”
“Nói cho cùng cũng chỉ là chơi lưu manh!”
Tô Nhuyễn nói: “May mà hai ta tín nhiệm lẫn nhau, nếu đổi thành người khác, sợ là đã bị anh ta trộn lẫn rồi!”
Tô Nhuyễn bĩu môi: “Sau đó lại dùng lý do quan tâm, chịu trách nhiệm để tiếp cận, trên đời này chỉ cần là con gái xinh đẹp, anh ta đều sẵn lòng yêu thương.”
Lộc Minh Sâm nói: “Em hiểu anh ta quá nhỉ.”
Nghe thấy câu này, Tô Nhuyễn sửng sốt, sau đó lại liếc mắt nhìn anh, cười xấu xa: “Anh trai Bảo Bối, anh đang ghen à?”
Nghe thấy xưng hô này, Lộc Minh Sâm lập tức lườm cô một cái: “Có phải là em cảm thấy không còn gì phải sợ nữa hay không?”
“Đúng vậy.” Tô Nhuyễn cười: “Tài liệu thẩm tra chính trị đã nộp rồi, tiền và người đều đã tới tay, em còn sợ gì nữa?”
Nói xong cô vươn tay kéo dây lưng của anh một cái, không nhịn được cảm thán: “Bộ quần áo này không tồi, em phát hiện ra anh dùng đai lưng vô cùng thích hợp.”
Cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, tài xế ngồi ghế trước bật cười thành tiếng.
Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn qua, phát hiện ra là gương mặt mới, cũng là gương mặt mới rất đẹp trai.
Đối phương cười thành tiếng, khoe ra hàm răng trắng tinh: “Chào chị dâu, Bùi Trí Minh hết phép, đã về đơn vị rồi, em tới thay cậu ta! Em là Hoàng Hải Uy!”
Tô Nhuyễn sửng sốt, cô biết Hoàng Hải Uy, là anh em cùng hy sinh với Lộc Minh Sâm đời trước.
Nghe Bùi Trí Minh nói, người này đã đọc thuộc lòng “Sách dạy yêu đương”, “99 kỹ xảo khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh”… Và nhiều quyển sách về phương diện tình yêu khác, là quân sư tình yêu trong đội bọn họ, từng giúp đỡ vài đồng đội thành công tán đổ mục tiêu.
Mục đích chính ủy Vương phái cậu ta tới đây, không cần nói cũng biết.
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm, đột nhiên cười rộ lên: “Bộ quần áo này do Tiểu Hoàng chọn cho anh có phải không?” Tốt quá, bọn họ đều còn sống.
Hoàng Hải Uy giơ ngón tay cái lên: “Chị dâu tinh mắt! Thế nào, có phải rất tuấn tú hay không!”
Tô Nhuyễn nói: “Đẹp ngây người.”
Sau đó lại tiếc nuối: “Đáng tiếc hôm nay anh ấy chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Lộc Minh Sâm cố ý giấu nhà họ Lộc chuyện hai chân anh có thể khôi phục như bình thường, cho nên mỗi lần có mặt người nhà họ Lộc, anh đều ngồi trên xe lăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-137-ban-chuyen-cuoi-hoi-1.html.]
Hoàng Hải Uy nói: “Còn không phải sao, dáng người lão đại đẹp như vậy, đứng lên eo nhỏ mông…”
“Khụ!” Lộc Minh Sâm khụ một tiếng.
Hoàng Hải Uy ngoan ngoãn ngậm miệng, Tô Nhuyễn lại giơ ngón tay cái lên với anh ta: “Sau này góp ý giúp lão đại các cậu nhiều hơn nhé!”
Có phúc lợi đương nhiên phải hưởng thụ rồi!
Hoàng Hải Uy cười hì hì: “Sau này không phải có chị dâu sao?”
“A, đúng vậy.” Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, sau đó xoa tay hầm hè, lộ ra nụ cười tà ác với Lộc Minh Sâm: “Trước tiên mua cho anh tám mười sợi dây dưng…”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm:……
Đã ra ngoài rồi, vì sao anh còn luẩn quẩn trong lòng quay lại đeo đai lưng???
Lộc Minh Sâm vừa đến đã được người nhà họ Tô hoan nghênh nhiệt liệt, bà cụ Tô nhìn anh, cười thấy răng không thấy mắt.
Chuyện xé rách mặt ở tiệm cơm Huy Hoàng trước đó giống như chưa từng phát sinh, người hai nhà vô cùng vui vẻ ngồi vây quanh bàn tròn.
Tô Nhuyễn tự giác ngồi xuống bên cạnh Lộc Minh Sâm, Tô Văn Sơn thấy thế không khỏi cảm thán: “Đúng là con gái lớn rồi không giữ được.”
Lâm Mỹ Hương cũng than: “Cũng là hai đứa nhỏ có duyên phận, trước đây Minh Sâm nhà chúng tôi không bao giờ để ý tới người khác giới, gặp con gái, mười người thì có tới tám người bị thằng bé chọc tức phát khóc. Không ngờ còn rất xứng đôi với Tô Nhuyễn.”
“Theo tôi thấy, nếu đã quyết định rồi, chi bằng định ngày sớm một chút.”
“Cũng có lý, nhưng mà…” Tô Văn Sơn hỏi: “Sau khi kết hôn, hai đứa nhỏ ở chỗ nào?”
Lâm Mỹ Hương xoa xoa miệng: “Là thế này, chúng tôi đã mua một căn hộ ở khu tập thể Ôn Hinh, rộng sáu mươi mét vuông, ba phòng một sảnh, đủ cho vợ chồng son bọn họ ở.”
“Chẳng qua phòng là phòng trống.” Nói tới đây bà ta thở dài: “Lần này của cải nhà chúng tôi thật sự bị đào rỗng rồi, cho nên gia cụ, đồ điện gì đó, phải nhờ vào chính bọn trẻ thêm vào.”
“Muốn mua gì tự mua cũng hợp tâm ý bọn trẻ.”
Bà cụ Tô vội vàng gật đầu không ngừng: “Nên thế, nên thế.”
Tô Văn Sơn cũng có chút bất ngờ, ông ta cho rằng nhà họ Lộc chỉ đào ra hai vạn lễ hỏi, còn những chuyện khác đều mặc kệ, không ngờ bọn họ còn mua một căn phòng ở.
Chuyện này khiến ông ta không khỏi liên tưởng tới dì Phúc mà bà cụ Tô nói, sợ là đồ ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại không phải nhiều bình thường. Tô Văn Sơn nhìn về phía Tô Nhuyễn, nghe nói Lộc Minh Sâm lấy được số nhẫn vàng kia, không hề do dự chút nào đã ném cho con gái ông ta…
Hiển nhiên bà cụ Tô và Tô Minh Nguyệt cũng nghĩ tới điều này, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn vô cùng từ ái.
Tô Nhuyễn âm thầm lắc đầu, cho nên mới nói, người tham lam là người dễ thiệt thòi, vậy mà còn tin tưởng có bánh ngon từ trên trời rơi xuống.