Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 134: Lời đồn trong thôn (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:51:51
Lượt xem: 775
Nhìn theo bóng dáng cô, có người hâm mộ nói: “Lễ hỏi tận hai vạn đó, chậc chậc, khả năng Tô Thanh Thanh hối hận sắp c.h.ế.t rồi, tôi đoán nhà họ Hoắc bên kia có thể cho tám trăm tám là cùng.”
Lại có người mở miệng: “Hai vạn lễ hỏi thật đấy, nhưng bản thân Tô Nhuyễn có thể lấy được bao nhiêu còn chưa nói trước được đâu.”
“Còn không phải sao, tôi vừa nghe Quế Hoa nói, một mình Đỗ Hiểu Hồng đã định chiếm một vạn năm rồi, còn dư lại năm ngàn sợ là không mua đủ chăn đệm gia cụ.”
“Nói vậy thì, rõ ràng là Tô Văn Sơn đang bán con gái mà. Tương lai của hai chị em nhà này, ai xấu ai tôi còn chưa biết đâu.”
“Nói cũng đúng, nhà họ Lộc có thể cho lễ hỏi cao như vậy, sợ là Lộc Minh Sâm thật sự chẳng ra gì.”
“Các bà nói xem, có phải cậu ta đã nằm liệt giường hoàn toàn không thể cử động rồi không?”
“Nếu là như vậy, hai vạn đồng mua cả đời Nhuyễn Nhuyễn, quá không đáng giá. Hoắc Hướng Dương kia cũng rất cso tiền đồ, còn mở được cửa hàng cho mẹ cậu ta trên huyện, nghe nói ra ngoài làm thuê hai năm đã kiếm được hơn một vạn mang về, sau này không biết còn có thể kiếm bao nhiêu cái hai vạn.”
“Nói vậy thì, Tô Thanh Thanh mặt dày lăn lộn một trận, nói không chừng sau này thật sự sẽ sống tốt hơn Tô Nhuyễn.”
“Ai, cái số của Tô Nhuyễn cũng quá khổ rồi, bao năm qua nhìn có vẻ như không phải lo ăn mặc, nhưng trên thực tế phải chịu ấm ức không ít, người ta đều nói chỉ có người nhà quê tư tưởng lạc hậu mới bán con gái, nào ngờ người có văn hóa bán con gái còn ác độc hơn chúng ta nhiều…”
Có người chọc đối phương một cái: “Này, đừng nói nữa, Tô Văn Sơn về rồi.”
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Tô Văn Sơn đạp xe từ cừa thôn tiến vào, bà ta lập tức cất cao giọng, hỏi: “Cục trưởng Tô, nghe nói nhà các ông nhận hai vạn tiền lễ hỏi của nhà họ Lộc à? Các ông chuẩn bị cho Tô Nhuyễn bao nhiêu của hồi môn?”
Tô Văn Sơn không xuống xe, chỉ thả chậm tốc độ cười nói: “Lễ hỏi là nhà họ Lộc cho Nhuyễn Nhuyễn, tôi không lấy một phân nào, cho con bé mang về nhà chồng hết.”
Ông ta cho rằng bản thân nói như vậy có thể kiếm được thanh danh đạo đức tốt, lại không ngờ tiểu đội bát quái đứng sau đều khinh thường.
“Chậc chậc, nói dối còn không chuẩn bị bản thảo, để tôi xem xem ông ta có thể cho Nhuyễn Nhuyễn mang theo thứ gì về nhà chồng.
Có người nói: “Lỡ người ta nói thật thì sao?”
“Vậy thì tình hình của Minh Sâm xấu đến mức nào rồi? Có phải nằm liệt giường chỉ có thể há mồm ăn cơm hay không?”
“Nếu thật sự như vậy, Tô Văn Sơn còn ăn bớt của hồi môn của Tô Nhuyễn, thì đúng là quá vô lương tâm.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn vừa ra khỏi nhà bí thư chi bộ thôn thì nghe thấy những lời ấy:…
Tuy rằng cô rất vui vì mọi người đều nhìn rõ gương mặt thật của Tô Văn Sơn, nhưng để Lộc Minh Sâm gặp tai bay vạ gió kiểu này thì không tốt lắm, rõ ràng anh ấy đẹp trai như vậy.
Có điều cô cũng không biện minh, thật ra bọn họ nói vậy không hề có ác ý, hơn nữa đều tự cho là đúng, dù cô có giải thích, chưa chắc đã cso người tin, phải để bọn họ tận mắt trông thấy mới được, dù sao ngày mai Lộc Minh Sâm cũng tới rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn lại lần nữa đi vòng tới ủy ban thôn gọi điện thoại cho Lộc Minh Sâm: “Ngày mai khi tới, anh nhớ ăn mặc đẹp vào nhé, để mọi người đều kinh diễm, biết chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-134-loi-don-trong-thon-2.html.]
Lộc Minh Sâm vừa rồi còn không kiên nhẫn thử quần áo:…
Bây giờ anh vô cùng hiểu biết về tật xấu sĩ diện của cô rồi: “Sao hả? Lần này lại muốn so với ai?”
Tô Nhuyễn nói: “So với chính anh, các hương thân đều nói anh bây giờ gầy như que củi, miệng méo mắt lé, chỉ có thể há mồm chờ em bón cơm.”
Lộc Minh Sâm:???
Trở lại phòng bệnh, Lộc Minh Sâm nghiêm túc nhìn mấy bộ quần áo treo trên tường một lần, miệng hỏi cậu thanh niên đẹp trai bên cạnh: “Rốt cuộc mấy bộ này có gì khác nhau?”
Cao thủ trong chuyện tình yêu Hoàng Hải Uy được chính ủy Vương cố ý phái qua đây chỉ dạy Lộc Minh Sâm chỉ vào một bộ trong số đó, nói: “Bộ này dùng dây lưng thắt lại chút, sau đó có thể hiện lên eo nhỏ m.ô.n.g cong, rất gợi cảm.”
Lộc Minh Sâm:……
Anh trực tiếp chỉ vào một bộ thường phục không có đai lưng bên cạnh, nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Mặc bộ này.”
……
Tô Nhuyễn không biết một cuộc điện thoại của mình đã làm Lộc Minh Sâm nghiêm túc tiếp nhận đề nghị ăn diện tử tế, trên đường về cô gặp phải Hoắc Hướng Mỹ.
Cô không hề nghĩ tới, đối phương lại cố ý tới tìm cô, còn dùng vẻ mặt phức tạp chất vấn: “Chị thật sự tình nguyện gả cho một kẻ liệt, cũng không gả cho anh trai tôi?”
“Chị có biết, vì chị ngày nào anh ấy cũng mượn rượu tiêu sầu hay không?”
Tô Nhuyễn cảm thấy rất khó hiểu: “Không phải anh trai cô sắp đính hôn với Tô Thanh Thanh rồi à?”
“Mượn rượu tiêu sầu?” Cô bật cười nói: “Sao tôi nghe nói là bọn họ say rượu loạn tình nhỉ?”
“Cô gái, đừng áp đặt tội danh cho tôi lung tung, tôi không đảm đương nổi đâu.”
Hoắc Hướng Mỹ tỏ vẻ vô cùng ấm ức: “Rõ ràng chị biết anh trai tôi thích chị nhiều năm như vậy, vì sao không chịu tin tôi?”
Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Thích tôi, liền ngủ với Tô Thanh Thanh, sau đó quyết định cưới Tô Thanh Thanh?”
“Vậy thì tình cảm quả anh trai cô đúng là rất kỳ lạ.”
“Rõ ràng là chị biết anh ấy bị ép buộc, không phải chị cũng từng bị Tô Thanh Thanh hãm hại sao?” Hoắc Hướng Mỹ càng nói càng nóng giận: “Con người chị sao lại ngang bướng như vậy? Vì giận dỗi chị từ bỏ anh trai tôi, nhất định sau này chị sẽ hối hận!”
Nói xong cô ta xoay người chạy mất.
Tô Nhuyễn bị cô ta chọc cười. Nhà họ Hoắc này đúng là, cả đám đề tự cho rằng mình tốt đẹp.
Cô không để chuyện này trong lòng, đi thẳng về nhà họ Tô.