Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 131: An ủi kiểu Lộc Minh Sâm

Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:51:46
Lượt xem: 781

Dì Phúc xuất hiện, tất cả xấu xa trước đó phảng phất như đều biến mất không thấy đâu nữa.

Trước khi bà cụ Tô ra về, thái độ đã thay đổi hoàn toàn không còn oán khí như lần trước gọi điện thoại tới, cũng không lạnh nhạt với Tô Nhuyễn, mà kéo tay cô thở dài: “Bà biết cháu oán cha mình, mấy năm nay đúng là cha cháu bị Đỗ Hiểu Hồng dỗ dành càng ngày càng kỳ cục.”

“Nhưng mà cháu đừng lấy tiền đồ của cha cháu ra để trút giận, mấy năm nay cha cháu chưa lên chức rồi, quá khó khăn, vì lần sát hạch thăng chức năm nay cha cháu đã phải chuẩn bị rất nhiều, thường xuyên thức đêm tăng ca, tóc trên đầu cũng rụng từng nắm, nếu bị dăm ba câu của cháu làm tan thành mây khói…”

“Đổi lại là cháu, nếu khi cháu chuẩn bị thi đại học bà nội lại ngăn cản không cho thi, cháu có hận hay không?”

“Cháu nghĩ kỹ lại đi.” Bà cụ Tô thở dài: “Người ta đều nói, cha con ruột không có thù cách đêm, cháu cũng sắp kết hôn rồi, hai ngày nữa cháu về nhà nhận lỗi với cha mình, hai cha con nói rõ ra là tốt rồi.”

“Sau này sẽ thành người nhà khác, dù muốn làm ầm ĩ với cha cháu cũng không còn cơ hội đâu.”

“Lần này cha cháu cũng hối hận rồi.” Nói tới đây, hốc mắt bà cụ đỏ lên: “Cha cháu cũng không ngờ sẽ ép cháu đến bước đường này, nếu như biết trước cháu sẽ bị dọa sợ như vậy, dù phải liều mạng cha cháu cũng sẽ xử lý cho cháu…”

Tô Nhuyễn nghe xong chỉ muốn cười, nếu đổi lại thành cô gái hai mươi tuổi chân chính, có lẽ sẽ thật sự bị lời này làm cảm động, tiêu tan hiềm khích trước đó với Tô Văn Sơn.

Cô tin tưởng lúc này bà cụ Tô thật lòng thương cô, còn Tô Văn Sơn có lẽ thật sự có một hai khoảnh khắc từng hối hận không trộn lẫn bất kỳ lợi ích nào, chính vì chút “Chân tình thật cảm” ngẫu nhiên đó, khiến đời trước cô không cách nào buông bỏ được.

Bởi vì bọn họ là người thân nhất của cô.

Ngoài bọn họ ra, cô không còn người thân nào khác.

Đáng tiếc, bây giờ cô đã không còn là cô gái Tô Nhuyễn hai mươi tuổi không nơi dựa vào từ lâu rồi.

Hiện tại cô hiểu rất rõ, chút chân tình này chỉ là bản chất tinh ranh của người nhà họ Tô, dựa vào huyết thống, tình thân, bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút tình cảm không đáng giá, sau đó có thể coi đòi hỏi và thương tổn trở thành đương nhiên.

Giống như bây giờ, bọn họ phát hiện ra trên người cô có thứ bọn họ mong muốn, vì thế mới tỏ vẻ đau lòng vì những đau khổ cô từng chịu. Đối với mâu thuẫn gần như đã xé rách mặt trước đó, định xóa bỏ chỉ bằng một câu “Cha con ruột không có thù cách đêm”.

Sau đó tất nhiên là dùng tình cảm bao dung và thương yêu khiến cô áy náy rồi…

Tô Nhuyễn duỗi tay sờ chìa khóa treo trên cổ mình, chìa khóa này Ngôn Thiếu Thời đưa cho cô, bởi vì chìa khóa mới đánh dùng không tốt lắm, Ngôn Thiếu Thời đã dứt khoát đổi chìa khóa với cô, còn trịnh trọng tổ chức nghi thức trao đổi…

Nghĩ tới cảnh tượng cậu thiếu niên nho nhỏ mang khuôn mặt nghiêm túc đeo chìa khóa lên cổ mình, Tô Nhuyễn lại muốn cười.

So với dáng vẻ đau lòng của bà cụ Tô bây giờ, cô phát hiện ra, thứ mình từng khao khát có được thời niên thiếu đột nhiên trở nên đần độn vô vị.

Cô vào phòng bệnh, Lộc Minh Sâm lập tức nhìn qua, không phải cánh nhìn hời hợt không chút để ý như ngày thường, mà là cẩn thận quan sát.

Cô sờ sờ mặt mình: “Làm sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-131-an-ui-kieu-loc-minh-sam.html.]

Lộc Minh Sâm nói: “Không có gì” sau đó đưa quả chuối đã bóc trong tay qua cho cô.

Dì Phúc ngồi bên cạnh thấy thế, đột nhiên cười rộ lên: “Thảo nào dì thấy bóc ra lâu rồi vẫn chưa ăn, hóa ra là chờ đưa cho bạn gái.”

Lúc này bà ấy đã thay đổi hoàn toàn sắc mặt, giống như một vị trưởng bối từ ái, vừa nói vừa cảm thán: “Dì vẫn nhớ rõ trước đây mẹ Minh Sâm viết thư từng nói, khi còn nhỏ dù đối với người mình thích, hay để an ủi người khác, đều thích nhét cho người ta đồ ăn.”

“Không ngờ lớn như vậy rồi vẫn không thay đổi.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hôm trước khi ở tiệm cơm Huy Hoàng, Lộc Minh Sâm từng nhét cho cô hai viên kẹo sữa, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh nhàm chán, bây giờ nghĩ lại… Anh đang an ủi cô sao?

Tuy rằng Tô Nhuyễn cảm thấy mình không cần an ủi, nhưng vẫn cắn một miếng, cười tủm tỉm, nói: “Cảm ơn anh Minh Sâm, không có anh em phải làm sao bây giờ?”

Lộc Minh Sâm nhìn biểu cảm khoa trương ấy, không muốn để ý tới cô nữa, dứt khoát cúi đầu bóc quýt ăn.

Dì Phúc nhìn bọn họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười như một đóa hoa.

Vân Chi

“Dì còn tưởng rằng vừa rồi cháu đã bị dọa, tới đột ngột quá, chưa kịp thông báo trước.”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Mẹ cháu đã nhắc nhở cháu rồi.” Hơn nữa cô cũng không cảm nhận được ác ý trên người đối phương.

“Vậy là tốt rồi.” Dì Phúc cười nói: “Nói ra thì, lần này ít nhiều nhờ có mẹ cháu.”

Nói xong lại oán trách: “Minh Sâm cũng thật là, gặp phải chuyện như vậy, cũng không biết liên lạc với dì. Nếu không phải có mẹ Tô Nhuyễn, dì còn không biết cháu sắp kết hôn đâu.”

“Không phải cháu định kết hôn cũng không nói cho dì chứ?”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ: “Sao có thể, không phải báo cáo kết hôn cháu còn chưa viết sao?”

“Sau đó thế nào? Viết báo cáo kết hôn xong, để nhà họ Lộc tổ chức hôn lễ qua loa à?”

Lộc Minh Sâm nói: “Cháu có thể tự mình giải quyết.”

“Tự giải quyết thế nào?” Dì Phúc hỏi: “Mở miệng uy h.i.ế.p hay là dùng hành động bức ép?”

“Đây là chuyện lớn cả đời cháu, bọn họ không cam tâm tình nguyện sao có thể xử lý tốt cho các cháu?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Cho nên vẫn là dì Phúc lợi hại, vừa ra ngựa, bọn họ lập tức ngoan ngoãn nghe lời.”

Dì Phúc cười rộ lên: “Với loại người thấy tiền sáng mắt như bọn họ, phải nhử như vậy mới được.”

“Được rồi, hai đứa cứ yên tâm chuẩn bị kết hôn đi, những chuyện khác giao cho bộ xương già này, đảm bảo sẽ cho các cháu một hôn lễ có thể diện.”

Loading...