Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 130: Dì Phúc
Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:48:33
Lượt xem: 875
“Đúng lúc bà nội cháu cũng ở đây, để bà ấy làm chứng luôn, lễ hỏi đều cho cháu rồi, con nhóc Tô Thanh Thanh kia cũng xin lỗi rồi.” Lâm Mỹ Hương nhìn Tô Nhuyễn nói: “Cháu xem có thể bảo Minh Sâm viết báo cáo kết hôn được chưa?”
Bà cụ Tô ở bên cạnh cũng thay đổi hoàn toàn thái độ, không còn oán giận như trong điện thoại, mà ân cần nói: “Chuyện xin lỗi ở Tô Gia Câu và khu tập thể cán bộ trong huyện, cháu không phải nhọc lòng, khi về bà sẽ đưa bọn họ đi mỗi nơi một chuyến.”
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt cô, bà cụ giải thích: “Hôm trước đưa Thanh Thanh tới xin lỗi, vừa lúc gặp phải bác gái của Minh Sâm nói muốn đưa tiền lễ hỏi cho cháu, nên bà ở lại thêm vài ngày xem giúp cháu.”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, thấy anh khẽ gật đầu, cô cũng gật đầu đáp: “Vâng.”
Lâm Mỹ Hương lập tức mặt mày hớn hở, ngồi xuống nói với bà cụ đang ngồi trên giường bệnh đối diện, nói: “Dì Phúc, dì xem, đây chính là cô vợ do Minh Sâm chọn đó.”
Tô Nhuyễn cũng đã để ý bà cụ kia từ lâu, dáng người bà ấy mảnh khảnh, ngồi thẳng lưng, mặc bộ quần áo đời đường cắt may khéo léo, đầu tóc hoa râm được búi gọn sau đầu, trên tai mang theo đôi khuyên gắn đá quý tinh xảo, trên cổ là một chuỗi vòng cổ trân châu phẩm chất rất tốt, cổ tay còn đao một chiếc vòng ngọc thế nước không tồi.
Mỗi lần giơ tay nhấc nhân đều hiện ra vài phần thong dong ưu nhã.
Nghe xong lời Lâm Mỹ Hương, trên mặt bà cụ hiện ra vài phần không tình nguyện, nhưng vẫn lấy ra một chiếc hộp nhung từ trong túi xách đưa qua cho Lộc Minh Sâm: “Cầm đi, đây là thứ ông ngoại cháu nói muốn truyền cho vợ cháu.”
Lộc Minh Sâm nhận hộp, tùy tiện mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu trắng ngà.
Tô Nhuyễn sửng sốt, đời trước cô từng có cuộc sống giàu sang, tất nhiên là có mắt nhìn đồ tốt rồi, chiếc vòng ngọc này là vòng ngọc màu mỡ dê phẩm chất tốt nhất.
Giống như sợ cô không biết nhìn hàng, dì Phúc mở miệng dặn dò: “Giữ gìn cẩn thận, năm đó ông ngoại Minh Sâm phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được thứ này đó. Ngọc mỡ dê càng để lâu tàng đáng giá, bây giờ chắc là có thể bán được mười mấy vạn, sau vài năm nữa bán một trăm tám mươi vạn cũng có khả năng, có thể làm đồ gia truyền.”
“Vốn dĩ định đưa cho Vi Vi, đáng tiếc con bé…”
Trên mặt dì Phúc hiện lên một tia thương cảm, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mỹ Hương và bà cụ Tô như dính chặt trên chiếc vòng tay, bà cụ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi thấy cô cầm tạm thứ này cũng đủ rồi, những thứ khác không cần nóng nảy.”
“Nếu không chờ khi hai đứa có con, có người thừa kế rồi lại nói tiếp.” Bà cụ nhìn chân Lộc Minh Sâm, nói lời đầy ẩn ý, sau đó lại nhìn về phía bà cụ Tô và Lâm Mỹ Hương: “Nếu không bây giờ hai đứa đều còn trẻ, cầm nhiều đồ quá lại giống trẻ con ôm gạch vàng, đến cuối cùng sợ là sẽ bị người ta gặm sạch, xương cốt cũng không dư thừa.”
Bà ấy quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Theo dì thấy, chúng ta nên sửa lại quy củ, đợi hai đứa có con rồi, dì lại đưa đồ cho hai đứa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-130-di-phuc.html.]
Lâm Mỹ Hương lập tức nóng nảy, Lộc Minh Sâm căn bản không thể có con, nếu không phải đã chắc chắn điểm này, sao bọn họ phải phí nhiều tâm tư lấy lòng anh như vậy?
“Cháu nói này dì Phúc, vốn dĩ mấy thứ này là do ông ngoại Minh Sâm nhờ dì bảo quản giúp nó, sao ngài còn phải quan tâm người ta có người thừa kế hay không?” Không có con trai, chẳng lẽ cháu trai không được sao?
“Tôi thấy, không phải ngài không muốn trả lại chứ?”
Dì Phúc nghe xong lập tức nổi giận, như mèo bị dẫm phải đuôi: “Rõ ràng là nhà cô bụng dạ khó lường!”
“Hôm trước tôi chính mắt nhìn thấy Tô Thanh Thanh kia tới xin lỗi, cô ta hãm hại chị gái, nhà các cô điều tra một chút cũng không điều tra sao? Nếu không phải do Minh Sâm tự mình gặp được cô ta ở bên người đàn ông khác, chẳng phải thằng bé đã bị đội nón xanh rồi à?”
“Qua đó có thể thấy được nhà các cô căn bản không hề để bụng hôn sự của Minh Sâm, chỉ vội vàng diễn trò muốn lừa tiền nó, mà thôi.”
Đương nhiên Lâm Mỹ Hương sẽ không thừa nhận rồi: “Minh Sâm là con trai duy nhất của phòng thứ hai nhà họ Lộc, sao chúng cháu có thể không để bụng. Ngài đừng ở đây tìm lý do thoái tháng, nếu đã quy định Minh Sâm kết hôn sẽ đưa cho thằng bé, vậy thì đưa đúng hạn đi, đừng mong ăn chặn được đồ của Minh Sâm nhà chúng tôi.”
Dì Phúc tỏ vẻ vô cùng không tình nguyện, lạnh lùng hừ một tiếng: “Các cô nói để bụng là để bụng thật à? Sao tôi không nhìn thấy? Nếu thật sự muốn nhận lại đồ, vậy thì để tôi xem xem hôn lễ nhà cô tổ chức thế nào, đợi Minh Sâm cầm giấy đăng ký kết hôn tới rồi nói sau.”
Nói xong, bà ấy lại móc ra một cái túi tiền từ trong túi xách, đổ đồ bên trong ra giường, vậy mà bên trong lại chứa đựng một đống nhẫn vàng, nhẫn bạc kêu leng keng: “Này, cũng đừng nói là tôi tham đồ vật của Minh Sâm.”
“Mấy thứ này là do ông ngoại để lại cho cháu, dùng cho việc kết hôn. Nếu nhà họ Lộc để bụng, cháu đưa cho người lớn trong nhà coi như hiếu kính, nếu không để bụng, cháu bán đổi thành tiền, cũng đủ để tổ chức một hôn lễ có thể diện rồi.”
Lâm Mỹ Hương trợn trừng mắt, nhìn từ thái độ đối xử tùy tiện của bà cụ với đống nhẫn vàng này như đối xử với tiền xu, có thể thấy được đồ tốt trong tay bà ấy còn nhiều lắm, như vậy sao Lâm Mỹ Hương có thể yên tâm được.
Ví như số nhẫn này, tùy tiện lấy đi một hai chiếc, ai biết được?
Bà ta lập tức lo lắng đánh mắt ra hiệu cho Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm lại không nói gì, bỏ lại đống nhẫn vàng vào trong túi tiền, đưa cả túi tiền và chiếc hộp đựng vòng ngọc mỡ dê kia cho Tô Nhuyễn.
“Cháu tin dì Phúc, đợi sau khi kết hôn, ngài đưa đồ cho cháu đi.”
Vân Chi
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay Tô Nhuyễn, mặt cười nở hoa.