Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 125: Xin lỗi bây giờ phải kèm lợi tức

Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:38:37
Lượt xem: 860

Cô ta không giảo biện còn tốt, cô ta vừa nói ra những lời này, lửa giận Võ Đại Minh vừa áp xuống lại bùng lên. Vậy mà Liêu Hồng Mai không biết điều, còn chống chế: “Cục trưởng Võ, chuyện đó chỉ là trùng hợp. Thật đó, sao Thanh Thanh nhà chúng tôi có thể cố ý được, sao con bé biết Thắng Lợi nhà ông sẽ coi trọng Tô Nhuyễn, có phải hay không?”

“Cô ta không biết?” Đột nhiên Võ Đại Minh đứng dậy bước về phía trước hai bước, một tay đẩy Liêu Hồng Mai ra, một tay bóp lấy cổ Tô Thanh Thanh: “Nào, mày nói lại cho tao nghe một lần nữa, mày có biết hay không?”

Tô Thanh Thanh sợ tới mức, thét chói tai: “Mẹ, mẹ, bác trai, cứu cháu! Ọe……” Nhưng mà bị tay Võ Đại Minh bóp chặt cổ, cô ta không thể nói ra được lời nào.

Liêu Hồng Mai nhào tới định bẻ ngón tay Võ Đại Minh ra, miệng khóc lớn: “Cục trưởng Võ, ông làm gì thế? Con bé thật sự không cố ý đâu, ông mau buông con bé ra, không buông sẽ xảy ra án mạng đó!”

Võ Đại Minh nghe thấy thế, ngón tay lại tiếp tục bóp chặt hơn: “Bà nói cái gì? Có phải cô ta cố ý hay không?”

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng lên, nỗi sợ trong trí nhớ lại lần nữa ùa về, cô ta sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, liều mạng gật đầu, trong miệng phát ra vài tiếng ú ớ: “Phải, phải.”

Nghe thấy thế, Võ Đại Minh mới buông cô ta ra. Tô Thanh Thanh quỳ rạp dưới đất, liều mạng ho khan, Liêu Hồng Mai ôm cô ta cũng bị dọa run rẩy.

Võ Đại Minh cười mỉa: “Dám nói dối trước mặt ông đây, cũng không nhìn xem ông đây làm nghề gì!”

Ánh mắt ông ta chuyển qua người Đỗ Hiểu Hồng, cả người Đỗ Hiểu Hồng lập tức run rẩy, vội vàng gật đầu: “Phải, phải. Tôi nói rồi, nhưng không phải tôi muốn ép Tô Nhuyễn, tôi thấy Thắng Lợi thật sự thích con bé, mới nghĩ tới chuyện thành toàn…”

Tô Văn Sơn dẫn đầu tát cho Đỗ Hiểu Hồng một cái: “Đỗ Hiểu Hồng, bà quá đáng lắm rồi đấy! Đều do bà làm hại!”

Võ Đại Minh nhìn ra được ý đồ của Tô Văn Sơn, cũng không ra tay, chỉ cười khinh bỉ. Ông ta đang định nói gì đó, thì Tô Nhuyễn đã mở miệng nói trước: “Cục trưởng Võ, chúng ta nên tới chỗ ông chủ Đỗ rồi.”

Võ Đại Minh sửng sốt, chỉ vào Tô Văn Sơn nói: “Hôm nay ông đây còn có việc, món nợ này đợi khi quay về chúng ta tính toán cẩn thận.”

Ánh mắt ông ta đảo qua Tô Thanh Thanh: “Dám chơi Võ Đại Minh tao, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch, cả người đều run rẩy.

Tô Văn Sơn thấy Tô Nhuyễn muốn đi, vội vàng chạy theo, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con đi đâu thế? Để cha đi cùng con.”

Tô Nhuyễn kinh ngạc nhìn ông ta một cái: “Tôi nhớ rõ, vừa rồi ông nói sau này ông sẽ không quản chuyện của tôi nữa mà?”

Cô đẩy viên kẹo sữa thơm ngọt trong miệng, nhìn Tô Văn Sơn, đột nhiên bật cười: “Tôi cũng không cần ông quản.”

Nhìn thấy nụ cười này của cô, trong lòng Tô Văn Sơn căng thẳng, luôn cảm thấy bản thân sắp mất đi thứ gì đó quan trọng, ông ta kêu lên theo bản năng: “Nhuyễn Nhuyễn……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-125-xin-loi-bay-gio-phai-kem-loi-tuc.html.]

Tô Nhuyễn giơ tay ngắt lời ông ta, sắc mặt trịnh trọng nói: “Cha, chúng ta…… Cứ như vậy đi.”

Nói xong, đột nhiên cô lại cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào tay mình, Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn viên kẹo sữa ai đó đưa qua, không nhịn được bật cười.

Vân Chi

Võ Đại Minh chậc chậc hai tiếng: “Lão Tô, không phải tôi nói ông đâu, nhưng rốt cuộc mắt ông mù tới mức độ nào vậy? Con gái lợi hại thì vứt bỏ, coi kẻ ngu xuẩn độc ác kia như bảo bối, cả đời này không thăng chức được cũng đáng!”

Biểu cảm trên mặt Tô Văn Sơn cứng đờ.

Võ Đại Minh thật ra là người co được dãn được, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Hay là hai ta kết nghĩa đi? Tôi làm cha nuôi của cô, lần này cô kết hôn, tôi sẽ cho của hồi môn!”

Tô Văn Sơn giật mình, cảm thấy đây là cơ hội biến chiến tranh thành tơ lụa.

Lộc Minh Sâm ngẩng đầu nhìn Võ Đại Minh một cái, hời hợt ý nói: “Cục trưởng Võ, ông không thu lại s.ú.n.g của mình à?”

Võ Đại Minh sửng sốt, hắn còn tưởng rằng s.ú.n.g của mình vẫn ở trên tay Lộc Minh Sâm, vừa rồi rõ ràng thấy anh còn đùa nghịch.

Lúc này quay đầu nhìn lại, ông ta mới trông thấy, đám linh kiện kia đã xoay tròn trên bàn cơm rồi, giống như trò đùa dai của đứa trẻ nghịch ngợm nào đó.

Võ Đại Minh:……

Không ai dám chạm vào thứ này, người dám chạm vào, ông ta không chọc nổi. Võ Đại Minh đành phải hậm hực quay về nhặt lại linh kiện súng.

Trong lúc chờ đợi đối phương, đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới điều gì đó: “A đúng rồi! Quên nói điều kiện thứ tư.”

Người hai nhà Tô Lộc đều căng thẳng, sợ cô giở công phu sư tử ngoàm, lần này cô không chỉ có thể dựa vào Lộc Minh Sâm, còn có thể dựa vào Võ Đại Minh có lực sát thương cực lớn.

Tô Nhuyễn bị biểu cảm của bọn họ chọc cười: “Đừng sợ, đây là điều kiện đưa ra dành cho anh Minh Sâm.”

Cô nhìn về phía Tô Thanh Thanh trốn trong góc tường không dám động đậy: “Người nào đó đã nợ lời xin lỗi rất lâu rồi.”

“Bây giờ trả lại, phải kèm theo tiền lãi.”

Ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Thế này nhé, khi đi xin lỗi nhớ dẫn theo Hoắc Hướng Dương, hơn nữa không chỉ tới nhà họ Lộc, còn phải xin lỗi ở Tô Gia Câu và khu tập thể công nhân viên chức trong huyện một lần.”

Cô nhìn đôi mắt vừa sợ hãi vừa tràn đầy phẫn hận của Tô Thanh Thanh, nở nụ cười ác độc: “Tôi tin, cô có thể làm được, cố lên.”

Loading...