Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 122: Đòi Tô Nhuyễn câu trả lời
Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:38:32
Lượt xem: 870
“Không có gì.” Tô Nhuyễn vừa nói được nửa câu, lại phát hiện ra có thứ gì đó chạm vào tay mình, cô cúi đầu nhìn xuống lập tức trông thấy một viên kẹo sữa đã được bóc vỏ, còn thanh niên đưa kẹo cho cô vẫn mang biểu cảm lười nhác như cũ, giống như đột nhiên nhận được một viên kẹo không biết để chỗ nào đành phải đưa cho cô vậy.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, chút buồn bực vừa dâng lên trong lòng cũng tan đi.
Cô nhận lấy viên kẹo, sau đó mới chậm rãi nói với Tô Văn Sơn: “Tôi chỉ khiến Võ Thắng Lợi quyên góp cho khu thiên tai hai mươi vạn…”
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt dữ tợn của Võ Đại Minh lại co rút, tay nắm chặt thành nắm đấm: “Lá gan của nhóc con không nhỏ đâu.”
“Cái, cái gì?” Tô Văn Sơn cho rằng mình nghe lầm: “Mày nói mày đã làm gì?”
Vân Chi
“Ngài quá khen rồi.” Tô Nhuyễn bỏ kẹo sữa vào trong miệng, trả lời Võ Đại Minh trước.
Sau đó mới chậm rãi nói với Tô Văn Sơn: “Tôi để Võ Thắng Lợi vay hai mươi vạn, quyên góp cho khu thiên tai.”
Nói xong, cô móc tờ báo được mình gấp gọn trong túi ra, đặt lên bàn: “Do cha nói mình không giải quyết được chuyện Võ Thắng Lợi, nên con đành phải tự mình nghĩ cách.”
“Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, phía trước có Võ Thắng Lợi, phía sau có mọi người chặt đứt đường lui, con hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.”
“Vì thế đã nghĩ, so với để cha bán, thà con tự bán mình còn hơn.”
“Hai mươi vạn.” Cô đẩy tờ báo về phía Tô Văn Sơn: “Bán được giá cao hơn cha bán có phải không?”
“Con cảm thấy mệnh của Tô Nhuyễn con, ít nhất phải cái giá này mới được.”
Bà cụ Tô ngơ ngác nhìn cô, sắc mặt hơi trắng, há miệng muốn nói gì đó hình như lại không biết nên nói gì.
Tô Văn Sơn không để ý tới lý do Tô Nhuyễn đưa ra, lập tức cướp lấy tờ báo cúi đầu xem, căn bản không cần tìn, tiêu đề cực lớn “Cảnh Sát nhân dân ăn mặc cần kiệm, quyên góp cho khu thiên tai phía nam khoản tiền cực lớn” đã đập ngay vào mắt.
Bài viết đưa tin chuyện này chiếm gần nửa trang báo, Tô Văn Sơn liếc mắt một cái đã trông thấy tấm ảnh Võ Thắng Lợi đứng giữa đống tiền, cả người lập tức chấn động. Ngoài ra còn thấy được mấy tiêu đề nhỏ viết về xuất thân của Võ Thắng Lợi, về nhà họ Võ ưu tú, truyền thống quyên góp cho khu thiên tai của người nhà họ Võ …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-122-doi-to-nhuyen-cau-tra-loi.html.]
Tô Văn Sơn lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta làm chính trị vài năm, vừa liếc mắt qua một cái đã nhìn thấy được nguy cơ đằng sau vinh quang này, còn hai mươi vạn kia nữa…
Đỗ Hiểu Hồng nhìn thấy phản ứng của ông ta, vội vàng cướp lấy tờ báo.
Tô Văn Sơn nơm nớp lo sợ nhìn về phía Võ Đại Minh, không muốn thừa nhận sự thật này: “Chuyện cho vay nào dễ như vậy, ai lại cho một đứa con gái như nó vay số tiền lớn như thế!”
“Hay là vay nặng lãi?” Tô Văn Sơn cố nở nụ cười: “Chuyện này chính là trái pháp luật, cục trưởng võ có thể bắt người kia lại.” Trong giọng nói tràn đầy chờ mong.
Đáng tiếc Tô Nhuyễn đã trực tiếp đánh nát ảo tưởng tốt đẹp của ông ta: “Ông chủ Đỗ là người cho vay chính quy trong dân gian.”
Cô liếc mắt nhìn Võ Đại Minh một cái: “Có thể kiếm đủ số tiền hai mươi vạn trong vòng hai ngày, còn bình yên vô sự đưa tới tòa soạn báo, ngài cảm thấy người ta là người bình thường sao?”
Quả nhiên sắc mặt Võ Đại Minh sa sầm xuông, chuyện này dù ông ta muốn làm cũng không làm được, chắc chắn địa vị của đối phương không nhỏ. Ông ta vô thức sờ tay ra sau eo, xem ra con đường nào đó đi không thông rồi.
“Còn chuyện vì sao con có thể vay được…” Tô Nhuyễn dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo sữa trong miệng, khẽ cười: “Đương nhiên là vì thân phận của cục trưởng Võ và Võ Thắng Lợi rồi.”
“Có giấy đăng ký kết hôn với Võ Thắng Lợi, không phải con là vợ hợp pháp của anh ta sao? Con vay được tiền cũng là chuyện bình thường mà.”
Biểu cảm trên mặt Võ Đại Minh lập tức vặn vẹo, cuối cùng những người khác đã hiểu vì sao Võ Đại Minh lại kích động phủ nhận quan hệ giữa Tô Nhuyễn và Võ Thắng Lợi như thế.
Cái giá phải trả cho tờ giấy đăng ký kết hôn kia quá lớn, dù nhà họ Lộc và nhà họ Tô cùng nhau táng gia bại sản cũng không trả nổi.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa xong, sau đó Tô Nhuyễn lại lấy ra giấy đăng ký kết hôn và giấy ủy quyền, đặt lên bàn, cười nói: “Lần trước khi Võ Thắng Lợi tới, ông chủ Đỗ đã kiểm tra hết tất cả tài liệu rồi, Võ Thắng Lợi còn ký tờ giấy ủy quyền này ngay trước mặt ông ấy… Cho nên chỉ cần giấy đăng ký kết hôn này còn hiệu lực ngày nào, ngày đó tôi còn có thể đi vay thêm mấy chục vạn nữa.”
“Cô dám!” Khóe mắt Võ Đại Minh như muốn nứt ra, cuối cùng không nhịn được lộ ra vẻ mặt hung ác với Tô Nhuyễn, nhanh chóng bước đến muốn cướp hai thứ kia từ tay cô.
Lộc Minh Sâm đẩy xe lăn về phía trước, nghiêng người chắn trước mặt Tô Nhuyễn, mí mắt nâng lên, lười biếng nói: “Cục trưởng Võ, bình tĩnh chút.”
Võ Đại Minh hung ác nhìn anh, nhưng mà dáng vẻ hung ác của ông ta từ trước tới nay luôn khiến người ta sợ hãi, lại không hề có tác dụng với người thanh niên đang ngồi trên xe lăn, anh vẫn lười nhác tựa lưng vào ghế xe như cũ, giống như ông ta chỉ là một con kiến râu ria không đáng nhắc tới.
Võ Đại Minh xanh cả mặt, đột nhiên móc ra s.ú.n.g lục giấu sau lưng, chỉ vào Lộc Minh Sâm, nói: “Tô Nhuyễn, họa do Võ Thắng Lợi gây ra tôi đều xử lý cho cô. Lễ hỏi và của hồi môn của cô tôi đều có thể đứng ra nói chuyện, nhưng hai mươi vạn này, cô không cảm thấy mình nên cho tôi một câu trả lời vừa ý sao?”