Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 117: Chọc giận tất cả mọi người (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:38:25
Lượt xem: 741

“Tôi biết, có kiện cũng không thắng.” Tô Nhuyễn cười: “Nhưng cũng có thể truyền ra tiếng gió nhà họ Lộc ỷ thế h.i.ế.p người, chỉ vì chút thể diện, mọi chuyện đều không cần điều tra rõ ràng đã ép con gái nhà người ta phải gả chồng.”

“Tôi nghe nói chú Ba nhà họ Lộc đang công tác ở Thị ủy, truyền ra tiếng gió như vậy, cuối cùng sợ là nhà bà vẫn phải dùng tiền bịt miệng, tôi thất ít hơn một vạn khả năng sẽ không xong, còn lãng phí tinh lực và nhân tình, cho nên thà đưa luôn cho tôi còn hơn.”

“Vẫn là câu nói đó, nể tình chúng ta sắp trở thành người một nhà, tôi chiết khấu cho nhà bà một chút, đưa tôi tổng cộng năm ngàn là được.”

“Còn về mấy lời bà làm nhục tôi hôm nay, tổn thất không lớn bằng trước đó, đưa một ngàn coi như xong, tổng cộng sáu ngàn.”

Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Không ngờ cô lại là người tham tài như vậy, trong mắt cô chỉ biết có tiền thôi nhỉ?”

“Như vậy có gì không đúng sao?” Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Tôi tham tài, bà tham quyền, không phải là tâm lý bình thường của mỗi người sao?”

Cô cười như không cười nhìn Tô Văn Sơn: “Nếu không tham thứ gì, sao hai nhà chúng ta lại có thể ngồi lại với nhau ở chỗ này, có đúng không?”

Bùi Trí Minh không nhịn được nhìn sang Lộc Minh Sâm, dáng vẻ chẳng phân biệt địch ta này của chị dâu, đúng là đã nắm bắt được tinh túy của lão đại rồi.”

“Ngài không cảm thấy như vậy khá tốt sao?” Tô Nhuyễn nhìn Lâm Mỹ Hương nói: “Nhà họ Lộc bà tham quyền muốn thể diện, bắt nạt người ta xong không thích xin lỗi, trùng hợp gặp phải tôi không thèm để ý tới người ta có xin lỗi hay không, chỉ cần bồi thường đúng chỗ tôi đều có thể chung sống hòa thuận.”

“Nếu tôi cũng tham quyền sĩ diện còn ương ngạnh không cần tiền, nhất quyết ép ngài phải xin lỗi trước mặt công chúng, ngài muốn dùng tiền để giải quyết cũng không có cách nào, lúc ấy mới gọi là phiền toái, không phải sao?”

Tất cả mọi người có mặt ở đây không hẹn mà cùng ngẫm nghĩ: Tính tình thế này cô ta còn nói là chưa ương ngạnh, nếu vậy trên đời này không còn ai tính tình ương ngạnh nữa rồi.

Tô Nhuyễn tự xưng là không ương ngạnh nhìn ông cụ Lộc, nói: “Hay là nhà họ Lộc vừa tham quyền vừa tham tài, không muốn xin lỗi cũng không muốn đưa tiền?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-117-choc-gian-tat-ca-moi-nguoi-1.html.]

Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Cô làm gì được chúng tôi? Có bản lĩnh cô kiện đi, dù chúng tôi phải bỏ ra một vạn chặn miệng người khác, cũng không cho cô số tiền này.”

“Vậy cũng được thôi.” Tô Nhuyễn nói: “Con người tôi công bằng nhất, nếu nhà bà không xin lỗi cũng không bồi thường, vậy thì trước đó tôi bị ép phải xem mắt bao nhiêu lần, bà cũng xem mắt lại bấy nhiêu, chuyện này coi như xõng.”

Vân Chi

“Bà đừng lo không có ai tới cửa, cứ để tôi thả ra tiếng gió giúp bà, bà chỉ việc mỗi ngày trang điểm xinh đẹp ngồi ở nhà chờ đợi là được, đảm bảo bà mối sẽ đạp vỡ ngạch cửa nhà bà, được không?”

Ông cụ Lộc giận dữ: “Hỗn xược!”

Người nhà họ Tô giật nảy mình, đều im lặng như ve sầu mùa đông. Còn Tô Nhuyễn lại cười nhạo một tiếng: “Sao hả? Ngài cảm thấy bác gái Lâm không thích hợp à? Vậy để tôi thả tiếng gió giúp ngài nhé?”

“Ngài thích tìm bà cụ kiểu gì? Nể tình ngài là trưởng bối, tôi sẽ không tìm dưa vẹo táo nứt mang tới như ngài từng đối xử với tôi, tôi sẽ chọn lọc cẩn thận, đảm bảo đều là loại hình ngài thích, được không?”

Ông cụ Tô nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, ánh mắt như sắp phun ra lửa, không biết con nhóc này ngu thật hay là to gan nữa, Tô Văn Sơn còn không dám nói chuyện, thế mà cô vẫn mở miệng như không có chuyện gì.

Ông cụ Lộc nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu để mặc con gái mình làm loạn thế này à?”

Tô Văn Sơn đang âm thầm tán thưởng con gái nhà mình quyết đoán bị điểm danh, không giả vờ nổi nữa, vội vàng mở miệng, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đều là trưởng bối……”

“Trưởng bối thì làm sao?” Tô Nhuyễn nói: “Trưởng bối là có thể muốn làm gì thì làm?”

“Hơn nữa…” Tô Nhuyễn nhìn ông ta, giống như nhớ tới điều gì đó: “Điều kiện thứ ba của tôi, là chuyện thăng chức của cha mình. Không cần nhà họ Lộc nhọc lòng chuyện này, tiền biếu hay nhân tình gì gì đó không dùng đến cũng đáng giá năm sáu ngàn nhỉ, cứ coi như năm ngàn đi, trực tiếp đưa cho tôi là được.”

Tô Văn Sơn không ngờ đột nhiên lại trở thành kẻ bị hại, ông ta không thể tin nổi hỏi lại: “Tô Nhuyễn! Con có biết mình đang nói gì không?”

Bà cụ Tô cũng khuyên răng: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu ngốc à? Cha cháu thăng chức cháu mới có nơi dựa vào, nếu không cháu có nhiều tiền hơn nữa không phải vẫn bị người ta bắt nạt sao?”

Loading...