Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 113: Nhà họ Lộc tới
Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:38:18
Lượt xem: 602
Giọng nói vừa vang lên, Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc cũng đẩy cửa phòng bước vào.
Đỗ Hiểu Hồng đang cắn chặt răng ngồi bên cạnh, cuối cùng không nhịn nổi nữa, mở miệng châm chọc Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, mày cũng chỉ có thể dựa vào Lộc Minh Sâm để ép tao thôi, mày cho rằng mày còn có thể ép được ông cụ Lộc sao?”
“Ông ấy chính là ông nội của Lộc Minh Sâm đố, tốt nhất mày nên cầu nguyện đừng đùa quá trớn, nếu không đến lúc đó tao chính là người đầu tiên không buông tha cho mày.”
“Yên tâm đi, dì Đỗ.” Tô Nhuyễn nhẹ nhàng thổi nước trong ly, thích ý nhấp một ngụm, rồi mới ngước mắt nhìn hai người ngoài cửa: “Ngài mở đầu tốt như vậy, phía sau nhất định sẽ thuận lợi.”
Đỗ Hiểu Hồng cười mỉa một tiếng nhìn về phía cửa, chờ đợi nhà họ Lộc hung hăng xử lý đứa con hoang không biết trời cao đất dày này.
Nhưng mà, giây tiếp theo một giọng nói tản mạn mang đầy nguy hiểm đã vang lên trước: “Giày rách? Một đời chồng?”
Vân Chi
Dáng vẻ kiêu ngạo khinh thường của Lâm Mỹ Hương không thể duy trì quá một giây, lập tức biến thành kinh hãi: “Minh, Minh Sâm? Sao cháu lại ở chỗ này?”
Bà ta vừa nói ra câu này, người nhà họ Tô đều sửng sốt, Tô Nhuyễn lập tức vui mừng, hóa ra, nhà họ Lộc cũng không nói cho Lộc Minh Sâm chuyện hôm nay tới đây bàn chuyện hôn sự.
Hai người bọn họ đúng là đồng bệnh tương liên thật.
Lộc Minh Sâm trực tiếp sao chép lời của Tô Nhuyễn: “Hôm nay cháu có hẹn với người khác ở chỗ này, không ngờ trùng hợp lại gặp được hai người giấu diếm cháu tới đây bàn chuyện hôn sự.”
Thái độ của nhà họ Lộc khá hơn nhà họ Tô nhiều, Lâm Mỹ Hương vội vàng giải thích: “Ai, nói cái gì thế, đâu phải bác gái với ông nội muốn lừa gạt cháu, chẳng qua là chưa chắc chắn thôi, có phải không? Định đợi khi nào chính thức định ra, thì dẫn Tô Nhuyễn qua tìm cháu.”
Lộc Minh Sâm gõ vào tay vịn xe lăn, mắt phượng hẹp dài nheo lại: “Vậy lời vừa rồi khi bác vừa bước vào là có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-113-nha-ho-loc-toi.html.]
Lâm Mỹ Hương vội vàng giải thích: “Có lẽ là cháu chưa biết, hôm trước Tô Nhuyễn vừa mới đi đăng ký kết hôn với một thằng lưu manh ở huyện Khai Vân.”
Mí mắt Lộc Minh Sâm hạ xuống, tốc độ nói chuyện chậm hơn bình thường một chút: “Cho nên, lần trước tìm cho tôi người phải giữ lại thể xác và tinh thần cho người khác, lần này dứt khoát tìm cho tôi người đã kết hôn?”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được hơi lạnh tản ra từ người Lộc Minh Sâm, người nhà họ Tô không nhịn được nín thở, luôn cảm thấy rất có thể giây tiếp theo anh sẽ trực tiếp bùng nổ.
Lộc Minh Sâm xấu tính thế nào, chỉ cần là người từng tiếp xúc với nhà họ Lộc đều đã nghe nói qua.
Hiển nhiên Lâm Mỹ Hương cũng vô cùng sợ thái khi thấy anh rơi vào trạng thái này, bà ta lập tức vội vàng tự vả miệng: “Không phải kết hôn thật, không phải kết hôn thật, đối phương là tên lưu manh thôi, khả năng do hắn tự coi trọng Tô Nhuyễn, nên tự mình làm ra giấy đăng ký kết hôn, không phải kết hôn thật.”
“Cũng vì chuyện này nên nhà họ Tô mới hẹn gặp nhà chúng ta bàn cách giải quyết, cho nên ông nội cháu với bác mới qua đây trước xem thử xem tình hình là như thế nào.”
Nghe tới đây, Lộc Minh Sâm mới chậm rãi thu lại khí thế, lại lần nữa ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Mỹ Hương, giọng điệu đã khôi phục vẻ tản mạn ngày thường: “Vậy tốt nhất là bác gái đừng nói chuyện lung tung, tránh cho sau này chúng ta không dễ làm người một nhà. Ngài nói ra như vậy, rốt cuộc là muốn làm nhục cô ấy hay định làm nhục cháu?”
Lâm Mỹ Hương muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám nói gì nữa.
Trong mắt Tô Văn Sơn hiện lên dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, nhân cơ hội ấy đừng lên giải thích: “Thật ra chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi quá ưu tú, quá xinh đẹp nên gặp phải tai bay vạ gió, chúng tôi đã xử lý xong rồi, cục trưởng Võ cũng đã đồng ý sẽ dạy dỗ lại đứa cháu trai xằng bậy kia của ông ấy, chuyện giấy đăng ký kết hôn tất nhiên là không tính rồi.”
Lâm Mỹ Hương không nhịn được, lại nói: “Sao huyện Khai Vân nhiều con gái như vậy, tên lưu manh kia không tìm người khác chỉ tới tìm con gái nhà ông?” Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tô Thanh Thanh: “Tôi cảm thấy giáo dưỡng của nhà họ Tô các ông, thật sự không thể nào khiến người ta tin tưởng.”
Vẻ mặt người nhà họ Tô đều có chút buồn bực, trong niên đại này Tô Thanh Thanh làm ra chuyện như vậy có thể nói là đồi phong bại tục, gia đình nào có người như vậy cả nhà đều không dám ngẩng đầu.
Lâm Mỹ Hương liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn, tự cảm thấy đã thắng lại một ván.