Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 111: Châm trà xin lỗi
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:42:54
Lượt xem: 653
Sắc mặt Tô Văn Sơn thay đổi, vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng. Vừa ra tới cửa, ông ta đã trông thấy một người thanh niên đẹp trai mặc quân trang đang lười nhác ngồi trên xe lăn, không phải Lộc Minh Sâm còn có thể là ai.
Đối phương nhìn thấy ông ta ra ngoài, còn gật đầu có lệ, nói: “Làm phiền nhà ông phải đi một chuyến rồi, nếu cảm thấy thua thiệt, thì mang vé xe tới, tôi sẽ bảo ông nội mình chi trả cho nhà ông.”
“Minh Sâm, cháu nói đùa rồi.” Tô Văn Sơn nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Bùi Trí Minh đang định rời khỏi chỗ này: “Đồng chí, chuyện hôm nay không phải trò đùa, người lớn trong nhà đã hẹn nhau từ trước rồi.”
Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn ông ta, lười biếng nói: “Tôi không đùa, tôi thấy ông ngay cả con gái cũng bán được, có lẽ là thật sự khó khăn, dù sao cũng phải lên thành phố một chuyến vì chuyện của tôi, tôi cũng băn khoăn.”
“Có điều, chuyện này thật sự không còn gì cần phải nói nữa.” Lộc Minh Sâm nâng mí mắt lên: “Tôi không quan tâm có phải đã hẹn trước với người lớn trong nhà tôi hay không, tôi chỉ biết đây là hôn sự của tôi.”
Anh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nở nụ cười trào phúng: “Tuy rằng Lộc Minh Sâm tôi như vậy rồi, nhưng vẫn chưa hèn mọn tới mức phải bỏ tiền ra mua vợ.”
“Hơn nữa hai vạn tám ngàn tám…” Lộc Minh Sâm hừ một tiếng: “Tôi cũng không mua nổi.”
Mặt Tô Văn Sơn đỏ lên, hung hăng trừng mắt lườm Đỗ Hiểu Hồng một cái.
Nói xong Lộc Minh Sâm quay sang nhắc nhở Bùi Trí Minh: “Đi đi, cứ nói là ý của tôi.”
“Minh Sâm!” Tô Văn Sơn vội vàng duỗi tay ngăn Bùi Trí Minh lại: “Do Nhuyễn Nhuyễn có chút mẫn cảm, sao chú có thể bán con gái.”
“Hơn nữa, chú thấy hai đứa cũng có ý với nhau…” Khi nói ra lời này, ông ta cẩn thận quan sát sắc mặt Lộc Minh Sâm.
Tô Nhuyễn đúng là giỏi thật đấy, để không phải cúi đầu, vậy mà trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm tới cùng. Nhìn dáng vẻ ăn ý của hai người, hiển nhiên đã từng tiếp xúc không chỉ một lần, nếu Lộc Minh Sâm thật sự thích Tô Nhuyễn, vậy thì ông ta không cần kiêng nể gì nhà họ Lộc…
Hơn nữa, dáng vẻ này của cậu ta không giống kẻ liệt lắm, hình như chỉ là chân cẳng không linh hoạt lắm mà thôi, trên người cũng không có cảm xúc suy sút của người bệnh bị tê liệt, có giá trị hơn nhiều so với con rể bị liệt hoàn toàn trong tưởng tượng của ông ta.
Nhưng mà lúc Tô Văn Sơn đang suy nghĩ, Lộc Minh Sâm vẫn mang thần thái lười nhác như cũ: “Ai nói hai chúng tôi có ý với nhau?”
“Chẳng qua tôi thấy Tô Nhuyễn thuận mắt hơn Tô Thanh Thanh kia một chút mà thôi, nhưng con gái ông không muốn gả, tôi có thể cưỡng ép được sao?” Nói xong, anh ngước mắt nhìn thẳng vào Tô Văn Sơn: “Hay là ông muốn cưỡng ép cô ấy phải gả?”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-111-cham-tra-xin-loi.html.]
Ánh mắt sắc bén kia khiến Tô Văn Sơn kinh hãi, giọng nói cũng yếu đi nhiều: “Sao có thể, Tô Nhuyễn chính là con gái tôi…”
Mí mắt Lộc Minh Sâm lại rũ xuống, thờ ơ nói: “Tôi không quan tâm cô ấy là con gái ai, cưới vợ gả chồng đều phải cam tâm tình nguyện mới tốt.”
Tô Văn Sơn nhìn về phía Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn mỉm cười liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái: “Muốn tôi cam tâm tình nguyện?”
“Cũng được thôi, để dì Đỗ châm trả đổ nước nhận lỗi với tôi vì chuyện mạo phạm vừa rồi trước đã.”
“Dù sao tôi cũng không phải Bồ Tát, muốn lợi dụng tôi kiếm lợi, còn muốn dẫm đạp tôi, da mặt dày quá nhỉ?”
Đỗ Hiểu Hồng giận tím mặt: “Mày!”
Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm, Tô Văn Sơn vội vàng giữ chặt Đỗ Hiểu Hồng: “Đỗ Hiểu Hồng! Bà một vừa hai phải cho tôi!”
Nhìn thấy sắc mặt này của Tô Văn Sơn, Đỗ Hiểu Hồng lập tức bị dọa: “Tô Văn Sơn, ông dám.”
Sau đó bà ta hung tợn nói với Tô Nhuyễn: “Bắt bà đây châm trà đổ nước cho mày? Kiếp sau đi!”
Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Bà có thể lựa chọn không xin lỗi, tôi cũng không ép bà.”
Sau đó cô lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm, hình như Lộc Minh Sâm cũng đã hơi mất kiên nhẫn: “Thượng úy Bùi, đi gọi điện thoại!”
Bùi Trí Minh xoay người đi luôn, Tô Văn Sơn muốn kéo cũng không kéo được, hiển nhiên thái độ của đối phương vô cùng kiên quyết.
Đỗ Hiểu Hồng tức giận chửi ầm lên: “Hừ! Hai chúng nó đã thông đồng với nhau từ trước rồi! Muốn nhân cơ hội này ép tao sao, đừng có mơ!”
Tô Văn Sơn lại hiểu rõ, tên ma đầu Lộc Minh Sâm này là người nói một không hai ở nhà họ Lộc, nhìn Đỗ Hiểu Hồng tới thời khắc mấu chốt rồi còn dám càn quấy, ông ta không nhịn được cũng tức giận.
“Bốp!”
Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tô Văn Sơn.