Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 108: Lễ hỏi trên trời
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:42:49
Lượt xem: 761
Nhà họ Tô không hề biết Tô Nhuyễn đã tới, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn với nhà họ Lộc, sau khi bước vào phòng riêng Đỗ Hiểu Hồng không nhịn được bĩu môi: “Nhà họ Lộc đúng là mắt chó nhìn người thấp!”
“Tốt xấu gì cũng là bàn chuyện hôn sự, thế mà lại đặt loại phòng riêng tồi tàn thế này.” Bà ta vươn tay gõ gõ vào tường: “Vách ngăn này làm từ gỗ dán ba lớp nhỉ?”
Vân Chi
“Được rồi, bà đừng bắt bẻ.” Sắc mặt Tô Văn Sơn cũng không tốt lắm, đúng là nhà họ Lộc có chút khinh thường bọn họ, sợ là chuyện hôm nay sẽ không như mong muốn, có lẽ là do chuyện kia của Võ Thắng Lợi.
Đỗ Hiểu Hồng không thèm để ý nói: “Theo tôi thấy, lát nữa chúng ta phải đòi hai vạn tám nghìn tám tiền lễ hỏi…”
Tô Văn Sơn trừng mắt lườm bà ta một cái, nhíu mày nói: “Bà điên rồi à!”
Đỗ Hiểu Hồng trợn mắt khinh bỉ: “Chào giá trên trời, trả giá dưới đất. Nếu nhà họ Lộc bọn họ thật sự không phải con gái ông không cưới, chẳng phải chúng ta kiếm lớn rồi sao?”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà một vừa hai phải cho tôi, không phải tôi bán con gái.”
Đỗ Hiểu Hồng không tranh chấp với ông ta: “Dù sao ít nhất cũng phải một vạn tám nghìn tám, nhất định phải giữ vững điểm mấu chốt này, giá của chiếc dương cầm ngày hôm qua Điềm Điềm coi trọng tận một vạn ba đó.”
Bà cụ Tô đi bên cạnh nghe thấy vậy, cũng cau mày: “Thật sự có thể đòi nhiều lễ hỏi như vậy sao? Ở huyện Khai Vân chúng ta, một nghìn tám trăm tám mươi tám đã là tốt rồi, dù trên thành phố cũng chỉ sáu nghìn tám trăm tám mươi tám thôi.”
Ngừng một lát, bà cụ nói tiếp: “Cho dù có thể đòi được, người ta cho nhiều lễ hỏi như vậy, chúng ta phải bồi cho Nhuyễn Nhuyễn bao nhiêu của hồi môn?”
Trên mặt Đỗ Hiểu Hồng lộ rõ năm chữ “Chuyện này còn phải hỏi”: “Con gái trong huyện gả chồng của hồi môn bao nhiêu, nhà chúng ta cho con bé bấy nhiêu.”
Bà cụ Tô bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Đỗ Hiểu Hồng làm chấn kinh, con gái trong huyện có thể mang theo của hồi môn đáng giá một ngàn tệ về nhà chồng đã là cực tốt rồi.
Quan trọng là Đỗ Hiểu Hồng đòi tiền lễ hỏi theo tiêu chuẩn cao nhất trên thành phố, của hồi môn lại đưa theo tiêu chuẩn huyện thành, trên thế giới này ở đâu có đạo lý như vậy?
Có điều từ trước tới nay Đỗ Hiểu Hồng luôn hành xử như vậy, bà cụ cũng không muốn nói lý với đối phương, chỉ có thể nhìn về phía con trai mình: “Văn Sơn, làm vậy không thích hợp lắm.”
“Đâu phải chúng ta chỉ làm một vụ là xong, Lộc Minh Sâm là người có bản lĩnh, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, sau này sao con còn lui tới với con rể con gái con thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-108-le-hoi-tren-troi.html.]
Đừng quên ông ngoại Lộc Minh Sâm còn để lại cho thằng bé nhiều tiền như vậy, đó mới là khoản tiền lớn, sau này chỉ cần một phần nhỏ rớt ra từ kẽ ngón tay của Tô Nhuyễn cũng hơn một hai vạn rồi, không nên chỉ nhìn vào chút lợi nhỏ trước mắt.
Thấy Tô Văn Sơn nghiêm túc suy tư, Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Không phải ông cho rằng, sau khi kết hôn đứa con gái kia của ông vẫn hướng về phía ông chứ?”
“Tôi thấy nó chính là loại người miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm. Bây giờ có việc cần tới ông, thì giả vờ ngoan ngoãn thôi. Ông tự ngẫm lại xem, nửa tháng qua nó đã lừa từ chỗ ông bao nhiêu tiền rồi?”
“Huống hồ hôm nay nó đâu có ở đây, hai người cứ nói với nó chúng ta chỉ nhận ba nghìn tám trăm tám mươi tám không phải được rồi sao?”
Bao nhiêu n ăm qua, bà cụ Tô thật sự càng ngày càng chướng mắt đứa con dâu này, nghe thấy vậy cuối cùng không nhịn nổi nữa, phản bác: “Số tiền lớn như vậy, sao nhà họ Lộc có thể không nói?”
“Chúng ta dặn nhà họ Lộc không nói ra, không phải được rối sao?” Đỗ Hiểu Hồng nói với Tô Văn Sơn: “Được không lão Tô?”
Chỉ cần Tô Văn Sơn muốn, không gì là không giấu được.
“Không được.” Tô Văn Sơn không quan tâm tới Đỗ Hiểu Hồng, bà ta nghĩ đang ở huyện Khai Vân, có thể dựa vào chú vào bác của bà ta, làm việc không cần nói lý chắc: “Đừng nói mấy lời thái quá như vậy, mua dương cầm cho Điềm Điềm xong, số còn lại đều cho Nhuyễn Nhuyễn.”
Đỗ Hiểu Hồng còn không bằng bà cụ, nếu ông ta thật sự định cắt đứt quan hệ với Tô Nhuyễn, ông ta cần gì phải phí nhiều tâm tư lung lạc đối phương thế này?
“Hơn năm nghìn?” Đỗ Hiểu Hồng không vui nói: “Không được, Minh Phong đăng ký lớp năng khiếu cũng cần tiền đó…”
Thấy Tô Văn Sơn sa sầm mặt xuống, bà ta lập tức sửa lời: “Cho năm nghìn cũng được, vậy thì công việc nhà họ Lộc cấp chuyển qua cho cháu trai tôi.”
Bà cụ Tô nghe thấy thế, vội vàng la lên: “Văn Sơn……”
Đỗ Hiểu Hồng phiền muốn chết, nói thẳng: “Mẹ, chính mẹ không muốn một mình chờ đợi trong khách sạn, chúng con mới dẫn mẹ theo trải việc đời, mẹ bớt tranh cãi được không?”
“Hôm nay là ngày nhà chúng ta bàn chuyện với nhà họ Lộc, còn về điều kiện thế nào, ngài ngồi nghe là được, đợi xong việc ngài ngoan ngoãn đi thông báo cho Tô Nhuyễn, không phải xong rồi sao?”
“Nếu ngài thương con bé, đợi khi con bé chuẩn bị xuất giá, cần chuẩn bị của hồi môn thế nào đều cho ngài quyết định, ngài tự bỏ hết tiền riêng của mình ra cho con bé làm của hồi môn, con cũng không quản, được chưa?”
Ý bà ta là, lợi ích bà ta lấy hết, bà cụ Tô còn phải chuẩn bị của hồi môn linh tinh?