Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 106: Lão đại bị đánh tráo rồi
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:42:46
Lượt xem: 730
Sáng thứ bảy, suốt buổi học Tô Nhuyễn vẫn luôn không nhịn được thất thần, không biết Lộc Minh Sâm ứng đối với mẹ cô thế nào.
Đến trưa, vừa tan học cô đã vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại tới bệnh viện. Phía bên kia, Bùi Trí Minh nghe điện thoại, giọng anh ta vô cùng kinh ngạc: “Oa, chị dâu, lão đại thay đổi rồi! Rất đáng sợ.”
Tô Nhuyễn lo lắng: “Tình hình thế nào?”
“Giống hệt thanh niên chính phái rạng rỡ như ánh mặt trời, nếu không phải vì gương mặt kia của anh ấy hiếm có khó tìm trên đời này, em đã cho rằng anh ấy bị đánh tráo rồi.”
Tô Nhuyễn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được, Lộc Minh Sâm rạng rỡ như ánh mặt trời là thế nào, cô không nhịn được hỏi: “Mẹ tôi đâu rồi? Hai người bọn họ ở chung thế nào?”
“Lão đại đã mời dì đi ăn cơm.” Bùi Trí Minh nói: “Yên tâm đi, em đã truyền thụ cho lão đại tất cả kinh nghiệm ứng đối với mẹ vợ của anh rể em rồi. Chắc chắn không thành vấn đề.”
Tô Nhuyễn nhướng mày: “Anh ấy còn nhờ cậu bổ túc à?”
Vân Chi
“Còn không phải sao, giữa đêm hôm khuya khoắt anh ấy gọi điện thoại tới, vừa sáng sớm đã kéo em tới đây rồi.”
Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên, ừm, vẫn là người nghiêm túc, có trách nhiệm.
Buổi chiều, vừa tan học Tô Nhuyễn đã chạy thẳng về nhà, vừa vào cửa đã trông thấy Lý Nhược Lan đang nấu cơm, tâm trạng vô cùng tốt, vừa nấu ăn vừa cười nói với cô: “Người ta vẫn nói ba tuổi xem lão, quả nhiên thằng bé Minh Sâm kia không tồi.”
(Ba tuổi xem lão: Nhìn trẻ con ba tuổi là biết sau khi lớn sẽ trở thành người thế nào.)
Ngôn Thiếu Thời nhô đầu ra khỏi phòng, bôi bác: “Hôm nay trước khi ra cửa mẹ còn nói, hồi nhỏ hiểu rõ chưa chắc bây giờ vẫn…”
Lý Nhược Lan trừng mắt lườm con trai một cái: “Đã làm xong bài tập chưa? Có phải thèm đòn rồi không?”
Ngôn Thiếu Thời làm mặt quỷ với bà ấy, rồi rụt cổ lại.
Lý Nhược Lan lại tiếp tục nói với Tô Nhuyễn: “Ngày mai các con qua nói điều kiện với nhà họ Tô và nhà họ Lộc trước.”
“Đợi sau khi nói xong, chúng ta bàn bạc sau. Dù sao nếu thật sự muốn kết hôn, cũng phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, trong khoảng thời gian đó chúng ta cùng nhau quan sát cẩn thận.”
Tô Nhuyễn không khỏi tò mò, rốt cuộc Lộc Minh Sâm đã làm gì, đột nhiên lại khiến mẹ cô trở nên yên tâm như vậy?
Đợi tới sáng sớm ngày hôm sau, khi gặp Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn lập tức hiểu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-106-lao-dai-bi-danh-trao-roi.html.]
Khi Lộc Minh Sâm tới, cả nhà cô đang vui vẻ ăn cơm, Ngôn Thiếu Dục ra ngoài mua bánh quẩy trứng gà từ sớm đã về nhà, Ngôn Thiếu Thời hét lên: “Đâu phải trước khi thi, mua thứ này làm gì?”
Ngôn Thiếu Dục đặt trứng gà trước mặt Tô Nhuyễn, mở miệng trả lời Ngôn Thiếu Thời: “Là ai trước mỗi lần thi đều phải ăn bánh quẩy trứng gà cầu mong được một trăm điểm?”
Nói xong anh quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Ăn lấy may, chúc em hôm nay thắng trận trở về.”
Tô Nhuyễn cười rộ lên, trước đây cô cảm thấy chuyện ăn lấy may kiểu này rất nhàm chán, nhưng bây giờ cô lại thật sự cảm thấy trong người tràn đầy lực lượng.
Khi cả nhà sắp ăn cơm xong, tiếng động cơ ô tô truyền đến từ dưới dầu khiến cậu bé tò mò Ngôn Thiếu Thời không nhịn được, lập tức chạy tới cửa sổ thò đầu ra xem thử, xem xong lập tức kêu lên: “Oa, có một chiếc xe jeep đang đỗ dưới lầu nhà chúng ta.”
Lý Nhược Lan nói: “Có phải Minh Sâm tới hay không?”
Ngôn Thiếu Thời kinh ngạc, kêu to: “A, anh bộ đội đẹp trai quá.”
Lý Nhược Lan lập tức khẳng định: “Đúng là Minh Sâm rồi, con mau xuống đi, chân cẳng thằng b é không tiện, đừng để nó phải lên lầu.”
Tô Nhuyễn ngẩn người, cô cảm thấy khả năng Lộc Minh Sâm có thể được Lý Nhược Lan thích, nguyên nhân rất lớn là vì giá trị nhan sắc.
Đợi khi xuống lầu nhìn thấy người thật, cô mới phát hiện ra mình đoán sai rồi, giá trị nhan sắc cùng lắm chỉ chiếm một nửa mà thôi.
Hôm nay anh mặc trên người bộ quân trang màu xanh lục, đội mũ ngay ngắn, dáng người sừng sững như cây tùng, mặt mày trước kia luôn mang dáng vẻ lười nhác, lúc này đã đổi thành nghiêm túc, đột nhiên nhiều thêm cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
Rốt cuộc Tô Nhuyễn đã biết vì sao hôm qua trong điện thoại Bùi Trí Minh nói là không dám nhận rồi, người đàn ông với khí chất nghiêm trang đầy chính khí khiến người ta vô cùng yên tâm này, thật sự là Lộc Minh Sâm có chút điên kia sao?
Cảm giác tất cả người xấu đứng trước mặt anh đều không thể nào che giấu được, tuy rằng sự thật là thế, nhưng rõ ràng trước đây nhìn anh còn giống người xấu hơn cả người xấu.
Còn đôi nạng kia nữa, ngày thường anh dùng nó luôn mang theo cảm giác tản mạn, giống như đôi nạng trong tay anh chỉ là đồ trang trí, nhưng mà lúc này với dáng vẻ đầy chính khí của mình, đôi nạng dưới nách càng tăng thêm khí chất trên người anh…
Nhìn thấy anh ra ngoài, Lý Nhược Lan lập tức đau lòng nói: “Xuống xe làm gì, bảo Tiểu Bùi gọi một tiếng là được rồi, đâu phải dì không biết tình hình của cháu.”
“Không sao ạ.” Giọng Lộc Minh Sâm trầm ổn, ngữ điệu ôn hòa: “Bác sĩ bảo cháu vận động nhiều chút, có lợi cho quá trình khôi phục.”
“Vậy cũng phải chú ý chút, Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay con phải chăm sóc cho Minh Sâm đó.”
Tô Nhuyễn:……
Không phải ngài nói còn phải quan sát thêm à? Dáng vẻ nghiễm nhiên như đang đối đãi với con rể nhà mình lúc này là sao?