Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 103: Xúc động
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:42:41
Lượt xem: 638
Sau khi nhận được tin tức Lý Nhược Lan nhanh chóng chạy tới trường học, Ngôn Thành Nho cũng vội vàng ra ngoài, Ngôn Thiếu Thời không chờ ở nhà được, bèn nhờ dì hàng xóm qua trông điện thoại giúp mình, đề phòng Tô Nhuyễn gọi điện thoại về nhà không ai nghe máy.
Sau khi thấy Tô Nhuyễn an toàn về đến nhà, dì Lưu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, mẹ cháu lo cho cháu nhiều lắm đấy.”
Sau đó Tô Nhuyễn lại nhìn thấy Lý Nhược Lan ngồi trên ghế sô pha gọi điện cho nhà họ Lý.
“Ừ, tìm được rồi, người không vấn đề gì.”
“Bên trường học cũng không vấn đề gì, đừng lo lắng.”
“Con vẫn chưa kịp hỏi, đợi hỏi rõ ràng sẽ nói với mẹ… Mẹ nói với anh Cả anh Hai một tiếng nhé.”
“Cứ liên lạc với vị lãnh đạo kia trước, đề phòng có khi phải nhờ tới người ta.”
“Được được, con biết rồi, hôm nay không gặp phải chuyện gì, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi, mọi người vất vả rồi!
Lý Nhược Lan gọi điện thoại xong không bao lâu, Ngôn Thành Nho cũng ôm cơ thể đầy khí lạnh trở về, vào nhà nhìn thấy Tô Nhuyễn, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cháu an toàn là tốt rồi, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, cháu đừng quá lo lắng.”
Ông ấy vừa dứt lời, Ngôn Thiếu Dục cũng gấp gáp về nhà từ trường học, trông thấy Tô Nhuyễn, biểu cảm trên mặt anh giống Ngôn Thành Nho như đúc: “Đúng vậy, đừng sợ, anh có cậu bạn học cùng, cha cậu ấy làm trong Thị ủy, một câu thôi là có thể giải quyết rồi. Lưu manh loại này chỉ có thể hoành hành ngang ngược ở huyện Khai Vân, chứ lên thành phố cậu ta chỉ là chuột chạy qua đường, không cần lo lắng.
Tô Nhuyễn thấy có nhiều người bôn tẩu lo lắng cho mình như vậy, thì có chút hoảng hốt, cảm thấy giống như mình thật sự gặp phải chuyện gì đó ghê gớm lắm.
Không so sánh thì không đau thương, chuyện được coi là rất lớn, rất khó giải quyết trong miệng Tô Văn Sơn,d dến chỗ cha con nhà họ Ngôn lại là một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không cần lo lắng, không phải chuyện lớn.”
Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc rất kỳ quái, vừa chua xót lại vừa yên tâm, cô không cách nào khống chế được nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt…
Cô hoàn toàn không rõ vì sao mình lại rơi lệ, ngược lại ba người đàn ông nhà họ Ngôn thấy thế đều luống cuống chân tay. Ngôn Thiếu Thời sốt ruột kêu lên: “Mẹ, mẹ, mẹ mau tới đây, chị gái con khóc rồi!”
Thấy Lý Nhược Lan cũng hoảng sợ, Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Con không sao đâu, con cũng không biết sao lại thế này, chỉ là đột nhiên nước mắt cứ rơi…”
Lý Nhược Lan lập tức đau lòng ôm lấy con gái, cũng rớt nước mắt: “Xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, đều tại mẹ, tại mẹ khiến con phải chịu ấm ức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-103-xuc-dong.html.]
Ngôn Thành Nho cũng thở dài một tiếng, cha mẹ lo lắng cho con vốn dĩ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng hình như Tô Nhuyễn lại chưa bao giờ cảm nhận được… Rốt cuộc người nhà họ Tô là loại người gì thế này.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Tô Nhuyễn cảm thấy có chút áy náy: “Xin lỗi, con cho rằng bản thân có thể giải quyết được, nên không nói với mọi người, không muốn mọi người phải nhọc lòng theo.”
Ngôn Thành Nho ôn hòa nói: “Người một nhà đừng nói như vậy, người có thể nhọc lòng, cũng là một loại hạnh phúc.”
“Đời người có mấy ngày là chân chính yên ổn, cuộc sống còn không phải là che mẹ nhọc lòng vì con, con nhọc lòng vì cha mẹ sao? Nếu thật sự có một ngày nào đó con người ta không thể nhọc lòng được, vậy thì quá không thú vị.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới đời trước của mình và Lộc Minh Sâm, đúng là bọn họ không có người nào để nhọc lòng, cho nên mới không hề lưu luyến thế gian này.
Ngôn Thiếu Dục cũng cười: “Chẳng lẽ sau này anh xảy ra chuyện, em không định nhọc lòng chuyện của anh sao?”
Ngôn Thiếu Thời lập tức xen vào: “Đúng vậy, chị, chị cũng phải nhọc lòng vì em.”
Lý Nhược Lan lập tức phi phi phi: “Con nít con nôi đừng nói chuyện lung tung, hai đứa lấy đâu ra chuyện cần nhọc lòng, không thể nói vài lời dễ nghe hơn được à?”
Nghe xong mọi người đều cười rộ lên.
Sau đó Lý Nhược Lan mới kéo Tô Nhuyễn tới gần, bảo cô kể lại chuyện sảy ra hôm nay.
“Mẹ chỉ biết tên Võ Thắng Lợi kia tự mình làm giấy đăng ký kết hôn với con rồi chạy tới tìm con, cụ thể là thế nào? Mẹ qua trường học hỏi thăm, cũng không nghe được động đĩnh gì.”
Tô Nhuyễn nói: “Đúng là sang hôm nay anh ta đã tìm tới.”
Thấy vẻ mặt Lý Nhược Lan căng thẳng, cô vội vàng nói tiếp: “Con đã xử lý anh ta rồi, thật đấy.”
Vân Chi
Thật ra Tô Nhuyễn không biết cách giao tiếp với người trong nhà cho lắm, dù là với nhà họ Tô hay nhà họ Hoắc, bình thường bọn họ cũng không hỏi cô quá trình, chỉ xem kết quả mà thôi, Tô Nhuyễn chưa bao giờ chia sẻ quá trình với bọn họ.
Nhưng mà bây giờ nhìn mấy gương mặt chứa đầy quan tâm trước mắt, những lời nên nói đều tự nhiên nói ra khỏi miệng.
Có điều cô ăn nói vẫn có chút cẩn thận, không dám nói ra cô định trực tiếp đối mặt với Võ Đại Minh, chỉ nói mình lừa Võ Thắng Lợi vay hai mươi vạn quyên góp cho khu thiên tai, sau đó để anh ta nhận phỏng vấn, lên báo…
Đương nhiên chuyện thiếu chút nữa bị thương cũng chưa nói.