Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 101: Không nói cho cô biết (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:42:38
Lượt xem: 771
Cơm nước xong, gần tám giờ tối Tô Nhuyễn quay trở lại trường học, mới thảnh thơi gọi điện thoại cho nhà họ Tô, phía bên kia lại nghe máy không chậm.
“Alo, là Nhuyễn Nhuyễn à?” Giọng Tô Văn Sơn đầy nôn nóng: “Võ Thắng Lợi đã tới tìm còn chưa?”
“Cậu ta làm loạn ở trường học thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không sao chứ?”
Không biết có phải vì mang theo thành kiến hay không, mà Tô Nhuyễn lại cảm thấy hình như ông ta ước gì cô thật sự đã xảy ra chuyện ở trường học.
Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Văn Sơn lại đổi giọng hòa ái an ủi: “Con đừng nghĩ quá nhiều, trong trường học nhiều người như vậy, không phải con cũng nói sao, Đông Lâm không được thì chúng ta đổi sang trường khác, chỉ cần con không sao là tốt rồi.”
Ông ta thở dài một tiếng: “Chuyện giấy đăng ký kết hôn, cha đã nói với nhà họ Võ rồi, đợi Võ Thắng Lợi trở về từ thành phố, Võ Đại Minh sẽ giải quyết, con đừng quá lo lắng, trong huyện có ai là không biết bản tính của Võ Thắng Lợi thế nào, sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của con đâu.”
Nói tới đây, ông ta lại tỏ vẻ sầu lo: “Có điều đối phương dễ dàng đáp ứng như vậy, là vì cha dẫn theo dì Lý và mấy người nữa, nể mặt mọi người ông ta đã đồng ý, nhưng cụ thể thế nào thì…”
“Con cũng biết rồi đấy, Võ Thắng Lợi là tên vô lại, nhà họ Võ đều cưng chiều cậu ta, chỉ sợ cậu ta nói ra điều gì đó…”
Tô Nhuyễn vuốt ve Phật châu trên cổ tay, cuối cùng mở miệng: “Vậy cha cảm thấy con nên làm gì bây giờ?”
Tô Văn Sơn nói: “Cha đã suy nghĩ cả một ngày, hay là con chuyển trường nhé, cha sẽ giấu kín tin tức, để Võ Thắng Lợi không tìm thấy con. Nhưng làm như vậy trừ khi con đi luôn khôn gveef nhà nữa, nếu không bất cứ khi nào cậu ta cũng có thể theo dõi tìm ra được con, sợ là lần sau sẽ không may mắn giống như lần này.”
“Hơn nữa tương lai con thi đậu đại học, dù muốn giấu cũng không giấu được. Đại học không thể chuyển trường, nếu cậu ta tới trường đại học làm ầm ĩ…”
“Cho nên biện pháp này không ổn lắm.”
Tô Nhuyễn hỏi: “Còn biện pháp nào khác không?”
“Gả cho Lộc Minh Sâm.”
Cuối cùng Tô Văn Sơn cũng nói ra mục đích của mình: “Lý do trước đó cha đã nói với con rồi, con cứ suy nghĩ cho kỹ, chỉ có biện pháp này là hữu hiệu nhất.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn bật cười: “Cha muốn gả con cho nhà họ Lộc như vậy, thật ra không phải không thể.”
“Có điều con cảm thấy lấy ra điều kiện có thể đả động con, thật ra tốt hơn so với dùng loại người như Võ Thắng Lợi tới uy h.i.ế.p con nhiều.”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Con đang nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Tô Nhuyễn không muốn lá mặt lá trái thêm với ông ta: “Còn bên phía nhà họ Lộc nữa, trước đó bắt nạt con, bây giờ lại muốn cưới con về, cũng phải cho thấy đủ thành ý mới được, nếu không con thành cái gì? Con là loại người bọn họ có thể tùy ý vẫy tay goi tới, không thích thì xua đi sao?”
“Con không rẻ mạt như vậy.”
“Cho nên, cha cũng phải tranh thủ đưa ra điều kiện khiến con thỏa mãn mới được, chỉ cần khiến con thỏa mãn, con sẽ gả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-101-khong-noi-cho-co-biet-2.html.]
“Đúng là buồn cười thật, nhà mẹ đẻ phải nịnh nọt cô, nhà chồng cũng phải đưa đủ thành ý cho cô, cô định ăn cả hai đầu à? Nghĩ mình là bánh trái thơm ngon chắc?” Đột nhiên đầu bên kia truyền tới giọng điệu trào phúng khắc nghiệt, tất nhiên là Đỗ Hiểu Hồng rồi.
Chắc là điện thoại mở loa ngoài, bà ta vẫn luôn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện.
Tô Nhuyễn cười bíu: “Có phải bánh trái thơm ngon hay không, chẳng phải trong lòng hai người đều hiểu rõ hay sao? Nếu hai người thật sự đối xử với tôi như bánh trái thơm ngon, tôi vẫn sẽ cảm kích hai người.”
Đỗ Hiểu Hồng cười mỉa mai: “Cô muốn gả hay không thì tùy! Nghĩ chúng tôi muốn ôm chuyện rách nát này của cô vào người chắc, có bản lĩnh chuyện của Võ Thắng Lợi cũng đừng tới tìm cha cô.”
Nói xong bà ta lập tức cúp điện thoại.
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà làm cái gì thế?”
Đỗ Hiểu Hồng đắc ý nói: “Làm cái gì là làm cái gì? Ông xem ông nói chuyện kìa, để nó chịu khổ một lần nó khắc biết nghe lời.”
Nghĩ tới mấy lời Tô Nhuyễn nói, không hiểu sao trong lòng Tô Văn Sơn có chút bất an: “Bà thấy giọng điệu của nó giống đang nghe lời không?”
Đỗ Hiểu Hồng kinh ngạc nhìn ông ta: “Vậy mà ông thật sự tin lời con bé nói! Rõ ràng là nó đang hư trương thanh thế, nếu không sao nó lại mở miệng nói có thể gả tới nhà họ Lộc?”
Nói xong bà ta lại cười rộ lên: “Nói ra thì, cô con gái này của ông cũng là một nhân tài, hiếu thắng đến mức không phân rõ thời điểm, rõ ràng bản thân đang sốt ruột gả chồng, còn muốn người khác cầu xin mình, quá buồn cười.”
Thấy Tô Văn Sơn vẫn đang nghĩ ngợi, bà ta châm chọc: “Vậy ông nói xem, bây giờ ngoài gả tới nhà họ Lộc nó còn có thể thế nào? Chẳng lẽ nó thật sự muốn bị Võ Thắng Lợidây dưa, cuối cùng nói không chừng ngày nào đó còn bị cậu ta chà đạp sao?”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà đừng ở đó nói hươu nói vượn.”
Nhưng trong lòng lại cảm thấy lời bà ta nói cũng có vài phần đạo lý, hiện giờ Tô Nhuyễn đã rơi vào tuyệt cảnh, làm gì còn lợi thế nào để uy h.i.ế.p ông ta?
Đúng lúc ấy, Tô Điềm Điềm mặc váy công chúa bồng bềnh bước tới, cao hứng hỏi Đỗ Hiểu Hồng: “Mẹ, có phải con sắp được mua đàn dương cầm rồi hay không?”
Đỗ Hiểu Hồng cười nói: “Ừ, ngày mai chúng ta lên thành phố, đi dạo tới nơi bán đàn dương cầm trước.”
Tô Điềm Điềm hoan hô, Tô Minh Phong cũng chạy qua hỏi: “Mẹ, con muốn mua MP4.”
Vân Chi
“Mua, đều mua!”
Tô Văn Sơn mỉm cười nhìn hìn hai đứa nhỏ, vẫn dặn dò Đỗ Hiểu Hồng một câu: “Đừng quá đáng quá, vẫn phải chuẩn bị cho Tô Nhuyễn nhiều của hồi môn chút.”
Đỗ Hiểu Hồng sửa sang lại váy cho Tô Điềm Điềm, coi như không nghe thấy. Nói đùa sao? Cho nhiều một chút? Cho nhiều một chút Tô Nhuyễn sẽ nghĩ tốt về bà ta sao?
Không thể thì việc gì bà ta phải làm chuyện tốn công vô ích đó.
Phía bên này, Tô Nhuyễn đứng chờ trong chốc lát, không chờ được điện thoại gọi lại, xem ra Tô Văn Sơn thật sự không định nói cho cô chuyện gặp nhà họ Lộc bàn về hôn sự…
Chậc, vậy thì hy vọng bọn họ dũng cảm đối mặt với niềm vui bất ngờ cô chuẩn bị cho bọn họ.