Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 100: Không nói cho cô biết (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:42:37
Lượt xem: 745
Bùi Trí Minh nhặt đống hợp đồng rơi trên mặt đất lên, tấm tắc nói: “Bắt chị dâu phải làm ra nhiều thủ thuật che mắt như vậy, cũng khó cho chị rồi.”
“Lỡ như anh ta phát hiện ra, không ký thì sao?”
Khóe miệng Tô Nhuyễn cong lên, nở nụ cười tà ác: “Vậy thì làm giả một phần, dù sao chỉ cần khiến anh ta tin tưởng số tiền này do anh ta vay là được.”
Bùi Trí Minh ngây người, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Chị… Chị dâu làm vậy…Hình như… Hình như là phạm tội.”
Nhìn dáng vẻ này của đối phương, Tô Nhuyễn cười ha ha, còn Lộc Minh Sâm đã nghe ra được điểm quan trọng: “Khiến anh ta tin tưởng?”
Tô Nhuyễn không úp úp mở mở với bọn họ, đề phòng bọn họ thật sự coi cô là tội phạm.
“Bản hợp đồng kia chính là lừa anh ta, hợp đồng vay tiền sao có thể ký như vậy, đương nhiên bản thân anh ta phải đồng ý mới được. Ông chủ Đỗ là người làm ăn đứng đắn, sao có thể xằng bậy.”
“Cho nên?”
“Cho nên, hợp đồng chân chính đã sai người đi đưa cho cục trưởng Võ – Võ Đại Minh rồi, nếu ông ta không quản được cháu trai, vậy thì ông ta tới chùi đ.í.t cho cháu mình đi.”
“Trên đời này nào có chuyện bắt nạt người khác không phải trả giá đắt?”
“Cho nên, số tiền kia là do ông chủ Đỗ cho mượn?” Bùi Trí Minh kinh ngạc: “Chị dâu chắc chắn Võ Đại Minh sẽ trả lại tiền chứ? Đừng để cuối cùng đống nợ này lại rơi xuống đầu chị.”
Không biết Tô Nhuyễn nghĩ tới điều gì, cô nở nụ cười nhạt: “Yên tâm đi, tiền mua mạng đó, nhất định ông ta sẽ tới.”
Trong giọng nói của cô giống như mang theo hơi lạnh, Lộc Minh Sâm không nhịn được nhìn cô một cái.
Bùi Trí Minh gãi gãi đầu, phát hiện bản thân vẫn chưa nghĩ ra, anh ta dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp kéo Võ Thắng Lợi lên xe, mở hé cửa sổ rồi ra về, dù sao cũng không có tên trộm nào to gan đến mức dám ăn trộm xe cảnh sát.
“Có điều chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, chỉ sợ nhà họ Lộc sẽ nghe được tiếng gió.” Bùi Trí Minh nói: “Ngày kia chị dâu tới bàn chuyện hôn sự, sợ là sẽ bị ông cụ Lộc lôi chuyện này ra bắt bẻ.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, hỏi Lộc Minh Sâm: “Nhà họ Tô với nhà họ Lộc đã hẹn nhau bàn chuyện hôn sự?”
Lộc Minh Sâm cũng sửng sốt: “Nhà họ Tô không thông báo cho em à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-100-khong-noi-cho-co-biet-1.html.]
Tô Nhuyễn nghĩ một lát, lại hỏi Bùi Trí Minh: “Chuyện Võ Thắng Lợi, bên phía huyện Khai Vân ầm ĩ tới mức nào rồi?”
Bùi Trí Minh nghi hoặc: “Cục trưởng Tô không nói cho chị sao?”
Lộc Minh Sâm khẽ nhíu mày, Bùi Trí Minh vội vàng nói: “Đều đã giải quyết, sau khi thằng nhóc Võ Thắng Lợi này rời khỏi huyện Khai Vân không lâu, cục trưởng Tô đã dẫn theo rất nhiều người tới tìm Võ Đại Minh, Võ Đại Minh không nói gì cả, sảng khoái đồng ý sẽ giải quyết chuyện này.”
Vân Chi
“Thời gian bắt đầu đến khi kết thúc chỉ khoảng một tiếng đồng hồ”
Trong khoảng thời gian đó Võ Thắng Lợi vẫn đang trên đường tới, còn cô cũng đang ở trường học, hoàn toàn có thể nhận được điện thoại của Tô Văn Sơn…
Tô Nhuyễn xoay chuyển phật châu trên cổ tay theo bản năng.
Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Nhuyễn, Bùi Trí Minh gãi gãi đầu: “Thật sự không nói cho chị biết? Cha chị cũng quá sơ ý rồi, chuyện lớn như vậy cũng quên được? Nếu không phải chị dâu có biện pháp ứng đối, con gái trẻ tuổi bình thường khả năng đã bị dọa c.h.ế.t rồi.”
Đương nhiên không phải là quên…
Đột nhiên Tô Nhuyễn nheo mắt lại, cúi đầu cười hỏi Lộc Minh Sâm: “Ngày kia bọn họ bàn chuyện hôn sự của hai ta khi nào ở đâu?”
Lộc Minh Sâm nói: “Mười giờ sáng ở tiệm cơm Huy Hoàng.”
“Mười giờ à…” Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, hứng thú bừng bừng nói: “Anh, em cảm thấy em cũng hẹn cục trưởng Võ – Võ Đại Minh ở bên đó có được không?”
Bùi Trí Minh kinh hãi: “Chị muốn cục trưởng Võ tự mình xin lỗi làm sáng tỏ giúp chị sao?”
Tô Nhuyễn nghĩ một lát, rồi đáp: “Anh nhắc nhở như vậy, thật ra tôi có thể cho cục trưởng Võ đứng ra làm mẫu một lần, để nhà họ Lộc và Tô Thanh Thanh có thứ để tham khảo.”
“Cầu người và xin lỗi đều nên có thái độ thành khẩn, không phải sao?”
Bùi Trí Minh tràn ngập chờ mong, nói: “Chị dâu, chị lại muốn làm chuyện lớn hả?”
Tô Nhuyễn cười, nheo mắt lại: “Không phải cũng nên tới thời điểm giao tranh chính diện rồi sao? Không tới thưởng thức biểu cảm mộng đẹp bị phá nát của bọn họ, chẳng phải quá đáng tiếc à?”
Nói xong, cô vứt cho Lộc Minh Sâm cái nhìn quyến rũ: “Anh nghĩ thế nào, anh Minh Sâm?”
Lộc Minh Sâm không nói gì, hắn nhìn về phía khóe mắt cô, luôn cảm thấy nơi đó có giọt lệ đang rơi xuống.