Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 9+10: Người Mẹ Thiên Vị - Quá Bẩn
Cập nhật lúc: 2025-08-10 06:43:28
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ nhỏ nuông chiều như công chúa, Lâm Uyển Nhi từng chịu uất ức như .
Trong lòng Tần Quân Uyển khỏi nảy sinh chút bất mãn với đứa con ruột mới đón về .
Đứa con gái lớn lên bên ngoài, chút giáo dưỡng nào.
Có lẽ dạy dỗ cho thật nghiêm khắc, nếu thì mỗi ngoài đều sẽ khiến nhà họ Lâm mất mặt.
Thời Cẩm trong phòng, chống cằm những hầu lượt chuyển từng thùng đồ .
Lâm Uyển Nhi trong phòng đồ, mấy bộ quần áo cũ còn sót khi cô chọn xong, nhẹ:
"Tất cả dừng ."
Đám hầu cô đầy nghi hoặc. Một lên tiếng:
"Cô Uyển Nhi, lúc nãy cô Thời Cẩm dặn là hôm nay chuyển hết thứ.
Cô Thời Cẩm?
Cách xưng hô đó khiến cô cảm thấy vô cùng chói tai.
Lâm Uyển Nhi sang hầu đó, dịu dàng :
"Dáng của và em cũng tương đối giống .
Em gái Thời Cẩm mới về, chắc nhiều quần áo.
Mấy bộ cứ để cho em ."
Sự tinh tế, rộng lượng của cô lập tức khiến những hầu đơn thuần bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Lâm Uyển Nhi hài lòng với hiệu quả đó.
Sau khi rời , Thời Cẩm tò mò hỏi:
"Chuyển xong hết ?"
Một hầu nữ đáp :
"Dạ, chuyển xong ạ.
Những món còn , cô Uyển Nhi là để cho cô dùng."
Thời Cẩm bước căn phòng đồ rộng lớn, đầu ngón tay lướt nhẹ qua những bộ quần áo và túi xách còn sót trong tủ.
Khóe môi cô cong lên, nở một nụ nửa như giễu cợt, nửa như lạnh lùng.
Kiếp , chị cũng từng dùng đúng chiêu , khiến cô mất hết thể diện tất cả .
Lúc đó, cô ngây thơ giữ những bộ quần áo , tin lời chị rằng chúng từng mặc.
Rồi cũng tin tưởng để chị đưa giới thượng lưu, giới thiệu các mối quan hệ, kết bạn quen.
Cô từng thật lòng cho rằng đó là chị , luôn nghĩ cho .
hề , tất cả những bộ quần áo đều là đồ cũ chị từng mặc, còn là những món mốt từ lâu.
Hôm , cô đầu tiên mắt với phận con gái nhà họ Lâm, thế mà trở thành trò lớn nhất trong buổi tiệc.
Ai ai cũng , cô con gái ruột mới trở về của nhà họ Lâm giành giật những bộ đồ cũ, thời mà Lâm Uyển Nhi từng mặc, cứ như thể cô là kẻ tham lam, hám đồ rẻ mạt.
Từ đó về , cô dán hẳn mấy cái nhãn: " gu thẩm mỹ", "thiếu tầm ", "quê mùa khí chất".
Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt khinh thường, giễu cợt của những hôm đó.
Và càng thể quên , khi bữa tiệc kết thúc, cô về, chỉ tay mặt cô mà mắng:
"Đồ nghèo hèn hổ, thứ thể bước ngoài xã hội!"
Từng câu từng chữ, như từng nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim.
Cái cảm giác đau đớn và nhục nhã đó, đến giờ cô vẫn thể nào quên.
Giờ đây, Lâm Uyển Nhi định giở trò cũ ư?
Vậy thì cô sẽ vui vẻ chơi cùng.
Đến giờ cơm tối, hầu dẫn Thời Cẩm phòng ăn.
Lâm Uyển Nhi và Tần Quân Uyển cùng một bên, còn cô thì sắp xếp một ở phía đối diện.
Sau khi Lâm Gia Thành xuống, hầu bắt đầu dọn từng món ăn lên.
Những món ăn lượt bưng , tất cả đều là món mà Lâm Uyển Nhi thích ăn.
Còn cô thích ?
Ai quan tâm chứ.
"Uyển Nhi , món sashimi con thích nhất đấy.
Mẹ dặn bếp chuẩn riêng cho con."
Tần Quân Uyển , gắp một lát cá sống bỏ bát của Lâm Uyển Nhi.
Gương mặt u ám của Lâm Uyển Nhi cuối cùng cũng nở nụ :
"Vâng ạ."
Tần Quân Uyển thấy con gái , trong lòng cũng vui lây:
"Ăn nhiều một chút nhé, mấy món đều là món con thích."
Nhìn hai con bên thiết gắp thức ăn cho , Thời Cẩm cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ giễu cợt.
Đây chính là " " của cô: trong mắt, trong lòng, chỉ Lâm Uyển Nhi.
Lúc bà gắp thức ăn cho Lâm Uyển Nhi, còn nhớ rằng còn một con ruột?
Lúc bà bận rộn chuẩn đồ ăn cho Lâm Uyển Nhi, còn nhớ rằng còn một cô con gái ruột mới đến nơi ở mới, còn xa lạ với tất cả thứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-910-nguoi-me-thien-vi-qua-ban.html.]
Bà từng nghĩ đến cảm nhận của con gái ruột ?
Rằng con quen ăn ?
Có thích nghi với ngôi nhà mới ?
Không!
Bà từng nghĩ tới điều đó.
Có lẽ trong mắt bọn họ, chỉ cần cô thể bước ngôi nhà , thì đó là hưởng phúc , còn tư cách gì để thích, vui, thoải mái?
Lâm Uyển Nhi liếc Thời Cẩm đang đối diện, nghiêng đầu với Tần Quân Uyển:
"Mẹ ơi, đừng cứ gắp mãi cho con, cũng ăn nhiều một chút ."
Vừa , cô gắp một miếng sashimi bỏ bát của Thời Cẩm:
"Chị Thời Cẩm, chị nếm thử cái , ngon đấy."
Thời Cẩm miếng sashimi trong bát .
Đây là cá sống ư?
Không.
Đây là một chiến thư, một lời thách thức ngầm:
[Cô , cho dù cô là con gái ruột của thì ?
Bà cũng chẳng hề để mắt đến cô.
Bà chỉ gắp đồ ăn cho , còn cô thì chẳng gì.]
"Cạch."
Thời Cẩm đặt đũa xuống.
Ba bàn ăn đều kinh ngạc ngẩng đầu cô.
Lâm Gia Thành cau mày, hài lòng vì âm thanh cô tạo .
Tần Quân Uyển thì cô với vẻ khó hiểu.
Còn Lâm Uyển Nhi thì trong lòng vui như mở cờ.
Cô càng gây chuyện thì cha càng thích cô.
Cứ gây chuyện !
"Bà Vương, lấy cho một cái bát sạch."
Thời Cẩm bình tĩnh .
Cô nhận chiếc bát mới từ tay bà Vương, đặt cái bát cũ sang một bên, ánh mắt của ba , chậm rãi ăn tiếp.
Tần Quân Uyển nhíu mày, giọng vui:
"Tiểu Cẩm, con đang gì ?"
"Quá bẩn."
Thời Cẩm thản nhiên đáp hai chữ.
Lâm Uyển Nhi trong lòng mừng rỡ, nhưng mặt vẻ buồn bã, cúi đầu tỏ ấm ức.
"Bốp!"
Lâm Gia Thành đập mạnh đũa xuống bàn.
"Thời Cẩm, phép tắc của con ?"
Không khí bàn ăn lập tức chạm đáy.
Đám hầu hầu bên cạnh đều sợ đến nỗi dám thở mạnh.
Thế nhưng trong cuộc là Thời Cẩm thong thả nuốt miếng ăn trong miệng, cầm khăn ăn lên, tao nhã lau miệng.
Cô ngẩng đầu thẳng Lâm Gia Thành, ánh mắt bình tĩnh.
Dường như thấy cơn giận đang bùng lên của ông , chậm rãi :
"Cá sống tuy giàu dinh dưỡng, nhưng cũng chứa hàng ngàn hàng vạn loại vi khuẩn sinh sôi nảy nở.
Bác , mỗi phút trôi qua, lượng vi khuẩn đó tăng thêm hàng trăm triệu ?
Từ lúc g.i.ế.c mổ cho đến khi bày lên bàn ăn, quá trình đó mất bao nhiêu thời gian?
Và trong thời gian sinh bao nhiêu vi khuẩn?
nó bẩn, chẳng lẽ sai ?"
Ánh mắt lạnh lùng của Thời Cẩm chút sợ hãi, đối diện trực tiếp với ánh của Lâm Gia Thành.
Lâm Gia Thành hiểu lầm, chút lúng túng ho khan một tiếng, nhưng ý định xin .
Ông giả vờ như từng chuyện gì xảy .
Thời Cẩm sẽ để yên như .
Cô chống cằm bằng cả hai tay, mỉm nhàn nhạt :
" năm tuổi rời khỏi trại trẻ mồ côi, từng giành giật đồ ăn với chó, tranh giành gầm cầu với những kẻ ăn xin khác, từng xin tiền qua đường...
Trong hơn mười năm cuộc đời, chỉ học một điều: đó là sống sót.
Lễ giáo là gì?
Nó thể đổi lấy đồ ăn ?
Có thể đổi lấy nước uống ?
Có thể giúp sống một cuộc sống lo cơm áo gạo tiền ?
Nếu thể, thì nhất định sẽ một nền giáo dưỡng thật ."
Trong phòng ăn, khí im lặng đến nghẹt thở.
Cô càng tỏ điềm nhiên, thì từng lời thản nhiên càng khiến cảm nhận rõ ràng bao nhiêu xót xa và cay đắng chất chứa trong đó.
Ánh mắt của bà Vương và những hầu ánh lên vẻ đau lòng, nhưng đồng thời cũng thấp thỏm lo sợ cô sẽ khiến chủ tịch Lâm vui.