Diệp Thiển nhanh chóng lao theo, túm lấy chiếc túi bên cạnh, hung hăng nện mạnh đầu tên cướp, đánh mắng lớn:
“Cho mày cướp vé! Cho mày cướp vé!
Mày cướp túi của tao, nhất định cướp vé của tao! Đồ trơ trẽn! Lão nương đập c.h.ế.t mày!”
“Đại hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!”
Tên nhóc đầu húi cua kêu la xin tha.
Bảo vệ duy trì trật tự vội vàng chạy đến, kéo tên khỏi tay Diệp Thiển nhanh chóng khống chế.
“Vé ?”
“Trong túi .”
Diệp Thiển chẳng khách khí, thò tay túi , lôi hai tấm vé.
khi kỹ, mặt cô lập tức đen .
Một tấm vé mất một góc mã QR, chỉ còn một tấm nguyên vẹn.
Cơn giận khiến Diệp Thiển tức xỉu.
“Mày đền vé cho tao! Đây là vé VVIP đó ?”
Phải khó khăn lắm cô mới !
Nghe thấy hai chữ “VVIP”, trong mắt tên cướp thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Tiếc vì hỏng vé, mà là vì bỏ lỡ cơ hội kiếm bộn tiền.
Nếu hôm nay bắt, chỉ với tấm vé VVIP , thể bán hơn chục vạn.
Cuối cùng, tên cướp cảnh sát đưa .
Diệp Thiển ngẩn , tức buồn.
Thời Cẩm đưa tấm vé còn nguyên tay cô:
“Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu , mau .”
Cô vốn chẳng để tâm chuyện xem ca nhạc, bởi vốn fan của Phong Cảnh.
Diệp Thiển thì khác.
Hai cùng đến, nếu một cô còn để bạn ở ngoài, chẳng khác nào quá vô tình.
“Thôi, cũng nữa.”
Nói câu , tim cô như thắt .
Đó là buổi hòa nhạc của Phong Cảnh, buổi hòa nhạc mà cô mong chờ lâu.
“Đừng.”
Thời Cẩm suy nghĩ một lát, mang tấm vé rách bước đến cổng soát vé:
“Vé thật, các thể kiểm tra.
Chỉ là trong lúc cướp thì rách.
Có thể thông cảm một chút ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-87-lien-lac-duoc-voi-thoi-cam.html.]
Nhân viên kiểm vé lập tức lắc đầu:
“Không .”
“Vé cướp ngay tại cửa, cũng thấy . Vé là thật.”
Diệp Thiển cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục.
mặc cho họ thế nào, nhân viên vẫn kiên quyết đồng ý.
“Buổi hòa nhạc bắt đầu , . Mình .”
Thời Cẩm đẩy cô về phía .
Diệp Thiển chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức lôi điện thoại , lầu bầu tức giận:
“Tất cả là do cú điện thoại ! Giờ tìm kẻ đó tính sổ.”
Lam Đóa Đóa gọi liên tiếp mấy cuộc nhưng đều ai .
Ngay lúc cô và Chu Minh chuẩn bỏ cuộc thì Diệp Thiển gọi .
Hai mừng rỡ , Lam Đóa Đóa lập tức bấm loa ngoài.
“Diệp Thiển, là Lam Đóa Đóa.”
Diệp Thiển nhíu mày:
“Lam Đóa Đóa?”
Cô và đối phương vốn chẳng quen , đột ngột tìm đến ?
Dù là ai, Diệp Thiển cũng đang tức sẵn, liền gắt gỏng:
“Tốt nhất là cô chuyện quan trọng, nếu thì đừng trách khách khí.”
“ là chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng.
Cậu thể cho điện thoại của Thời Cẩm ?
việc gấp cần tìm cô , mười vạn hỏa tốc.”
“Cô tìm Thời Cẩm?”
Diệp Thiển hồ nghi, ánh mắt vô thức sang Thời Cẩm.
Thời Cẩm vươn tay, nhận lấy điện thoại từ tay bạn:
“ là Thời Cẩm.”
Chu Minh lập tức lên tiếng:
“Chào Thời Cẩm, là Chu Minh, quản lý của Phong Cảnh.
Chuyện là thế : trong buổi hòa nhạc của Phong Cảnh hiện tại cần một nghệ sĩ piano đệm đàn.
Cậu qua phần đàn của em, cảm thấy phù hợp.
Em thể giúp một tay, đệm đàn cho một khúc ?
Chỉ một bài thôi.
Có ?”