TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 85: Không phải cô ấy

Cập nhật lúc: 2025-08-16 10:17:51
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phong Cảnh… gặp ?”

Lam Đóa Đóa bất ngờ mừng rỡ, trái tim nhỏ bé đập thình thịch ngừng.

 

“Ừm, theo .”

 

theo nhân viên, càng về phía thì càng thưa thớt, nhưng an ninh dày đặc hơn hẳn.

Mỗi bước qua đều qua kiểm tra nhiều lớp giấy tờ, nghiêm ngặt đến mức gần như khả năng để phóng viên trộn .

 

Cánh cửa phòng bật mở, mắt là một phòng nghỉ rộng lớn, mấy chuyên gia trang điểm hàng đầu đang bận rộn.

bước , chỉ liếc mắt một cái cúi đầu việc.

 

“Cô chờ ở đây một chút.”

 

 

Nhân viên bước phòng trong, kính cẩn với đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ghế sofa:

“Phong lão sư, cô gái tên Lam Đóa Đóa đến.”

 

Phong Cảnh mở mắt, chỉ khẽ “Ừ.”

 

 

Người quản lý phất tay, trợ lý ngoài dẫn Lam Đóa Đóa .

 

Lam Đóa Đóa nín thở, ánh mắt trong veo dừng nơi gương mặt đàn ông.

Đường nét tinh xảo, mang nét phương Đông sự phóng khoáng của phương Tây.

Lớp trang điểm đậm nhấn mạnh thêm sự tuấn mỹ, khiến càng thêm cuốn hút đến mức khác tim run tay run.

Đây là đầu tiên cô tiếp xúc gần đến với nam thần trong lòng , căng thẳng đến mức đặt tay ở .

 

Phong Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm đảo qua cô, hàng mày nhíu :

“Quay một vòng.”

 

Lam Đóa Đóa ngơ ngác, hiểu.

 

Trợ lý bên cạnh nhắc nhở:

“Cô Lam, mời cô xoay .”

 

“À… .”

Cô gãi đầu, ngốc nghếch xoay một vòng.

 

Ánh mắt Phong Cảnh đảo qua vóc dáng của cô, giọng trầm thấp giàu từ tính cất lên:

“Không .”

 

Chu Minh c.h.ế.t lặng.

Sao thể chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-85-khong-phai-co-ay.html.]

Chính gọi điện nhiều xác nhận với bên trường, trong phòng đàn piano hôm đó rõ ràng là Lam Đóa Đóa.

 

Lam Đóa Đóa cũng ngẩn , hiểu ý tứ, nhưng trong lòng chợt dâng lên một dự cảm .

 

“Cô gái cùng cô hôm đó là ai?”

Phong Cảnh hỏi.

 

“Cái… cái gì cơ?”

 

“Nửa tháng , lúc hai giờ mười lăm chiều, trong phòng đàn ở tầng hai.

Người chơi bản Nocturne cung đô thứ của Sô-panh là ai?”

 

Trong khoảnh khắc, Lam Đóa Đóa hiểu .

Bọn họ tìm , mà là Thời Cẩm.

Ánh mắt cô thoáng qua một tia thất vọng và chán nản.

 

“Thử một bản .”

Phong Cảnh ít lời, dặn một câu.

 

Chu Minh lập tức sắp xếp, vén bức rèm phía , để lộ cây đàn piano.

Lam Đóa Đóa căng thẳng.

rõ, nếu phần kiểm tra đạt, hôm nay cô sẽ cơ hội lên sân khấu.

 

Âm thanh đàn ngân vang trong phòng, khiến vài theo phản xạ liếc sang, nhưng nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc.

Khi cô đánh đến đoạn thứ hai, hàng mày của Phong Cảnh khẽ nhíu .

Chu Minh lập tức hiểu ý, hiệu cho cô dừng .

 

“Đàn , nếu rèn luyện thêm thời gian nữa, nhất định thể chung sân khấu với Phong Cảnh.”

Chu Minh uyển chuyển khen một câu, đó hạ giọng dịu dàng hỏi:

“Cô Lam, cô thể cho chúng liên lạc của bạn học ?”

 

Nỗi thất vọng thể che giấu, Lam Đóa Đóa khẽ đáp, giọng nghẹn :

“Người mà các tìm… tên là Thời Cẩm.

với cô quen, trong điện thoại cũng của cô .”

 

Một từ nhỏ học đàn piano như cô, thế mà thua một cô gái từ khu ổ chuột.

Sự chênh lệch , cộng thêm thực tế tàn khốc, khiến cô chịu đả kích vô cùng lớn.

 

Chu Minh sợ cô bé vì tự ái mà chịu giúp, vội vàng bằng giọng nhẹ nhàng:

“Đóa Đóa, em là một cô gái .

Em cũng mong buổi biểu diễn của Phong Cảnh thể thành công mỹ đúng ?

Vị nghệ sĩ piano thật sự quan trọng với .

Các em là bạn học, em thể nghĩ cách nào đó, liên lạc với cô ?”

Loading...