TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 78: Đang ăn cơm à?

Cập nhật lúc: 2025-08-16 09:30:25
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lăng Tiêu hồn, định bước tới đỡ.

Vừa hai bước, liền thấy câu .

Vốn nổi tiếng ưa sạch sẽ, lập tức khựng .

 

Lâm Uyển Nhi chú ý thấy dừng bước, mặt đỏ bừng.

Tiếng nhạo từ bên ngoài vọng , khiến cô hận thể tìm một cái lỗ chui xuống.

 

lúc cô đang bối rối, một giọng lạnh lùng, trong trẻo vang lên từ phía đám :

"Đang ăn cơm ?"

 

Ban đầu, còn hiểu ý.

khi thấy cảnh Lâm Uyển Nhi úp mặt xuống, hai tay chống thành bồn cầu…

Chỉ trong chớp mắt, tất cả như khai sáng.

 

"Ha ha ha ha!"

Tiếng ầm ĩ như sóng trào, từng đợt dâng cao, vang vọng khắp hành lang.

Những phía hiểu chuyện, đến khi xem video và giải thích từ phía thì cũng bật ầm lên.

 

Lam Đóa Đóa Thời Cẩm với ánh mắt đầy khâm phục.

Chỉ một câu thôi khiến hình tượng “nữ thần” của Lâm Uyển Nhi sụp đổ.

 

Ngay cả Hoàng Dật Vân, vốn yêu mến cô, cũng vô thức nhíu mày.

Lâm Uyển Nhi còn đang mong hai “bạch mã hoàng tử” sẽ đến giải cứu .

Họ quả thật đến, nhưng chỉ nguyên chỗ, ai bước lên.

 

Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt cợt, bên tai là tiếng chế nhạo dồn dập dứt.

Bỗng, cơ thể cô khụy phía , ngã thẳng xuống đất.

 

 

Kỷ Ân Thăng trừng mắt Thời Cẩm, lao tới.

Mấy Ngư Tâm Hân cũng vội chạy theo, cả nhóm luống cuống đưa Lâm Uyển Nhi phòng y tế.

 

Tại nhà họ Lâm

Thời Cẩm về tới nhà, lập tức cảm nhận một luồng khí áp nặng nề tràn tới, thẳng về phía .

 

“Thời Cẩm, cho !”

Tần Quân Uyển quát lớn, ánh mắt đầy lửa giận cô.

“Con thể chuyện như ?”

 

“Chuyện như … là chuyện gì ạ?”

Thời Cẩm nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-78-dang-an-com-a.html.]

Thấy bộ dạng đó, Tần Quân Uyển tức đến mức huyết áp tăng vọt.

Con gái bà thành như , học chút nào từ Uyển Nhi.

Bà đưa tay ôm trán, mắt tối sầm, thể lảo đảo như sắp ngã.

 

Bà Vương định bước lên đỡ thì tiếng động cơ xe vang lên ở cửa.

Một bóng cao ráo từ trong xe bước xuống.

Gương mặt tuấn tú, ăn mặc sang trọng, sải bước tiến thẳng nhà, mặt còn lộ vẻ phấn khởi.

 

“Cậu chủ, về!”

Bà Vương mừng rỡ kêu lên.

 

Vừa thấy Lâm Tử Minh, Tần Quân Uyển lập tức mềm nhũn, ngã về phía bà Vương.

Ánh mắt Lâm Tử Minh ngay lập tức dừng Thời Cẩm, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.

 

Cha cô vốn chẳng mấy nổi bật về ngoại hình, mà con gái ruột của họ là một “mầm” mỹ nhân.

Thêm hai năm nữa, nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân rực rỡ.

Thu ánh mắt, Lâm Tử Minh nhanh chóng bước đến bên Tần Quân Uyển.

 

“Sao ạ?”

Hắn hỏi đầy quan tâm.

 

Tuy Tần Quân Uyển ruột, nhưng sự đối đãi chân thành của bà khiến coi bà như đẻ của .

Bà Vương mấp máy môi như gì đó, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía Thời Cẩm.

 

Lâm Tử Minh đang ngất lịm, sang Thời Cẩm -  chẳng hề phản ứng gì, thậm chí còn mang vẻ lạnh nhạt.

Lông mày khẽ nhíu .

 

“Trước hết đưa về phòng ngủ, liên lạc với bác sĩ Hồ đến khám.”

Lâm Tử Minh trầm giọng, bình tĩnh lệnh.

 

“Vâng.”

chủ, đám hầu lập tức nhanh chóng theo.

 

Sau khi an bài cho Tần Quân Uyển xong, Lâm Tử Minh từ phòng ngủ chính bước , lúc trông thấy Thời Cẩm đang định về phòng .

Hắn lập tức tiến thẳng .

Trong đáy mắt thoáng lóe lên một tia dữ tợn, hai tay nắm chặt khung cửa, chặn , cho cô đóng.

 

“Cô ở căn phòng ?”

Giọng trầm thấp, ẩn chứa lửa giận dồn nén.

 

Loading...