Bây giờ xung quanh ai, nếu tranh thủ lúc rời , lát nữa phát hiện Phong Cảnh ở đây thì rắc rối to.
“Nghe .”
Âm sắc thuần khiết, giọng trầm ấm đầy từ tính, mang phong vị riêng đặc trưng, như hương vị của một phát thanh viên.
Chẳng chỉ là tiếng đàn thôi ?
Chu Minh chẳng chút hứng thú .
Phong Cảnh đáp, mà theo hướng âm thanh, cửa phòng.
Thấy định đẩy cửa, Chu Minh vội kéo , lo lắng khuyên nhủ:
“Phong Cảnh, gì ? Bên trong .”
Đôi mắt đen sâu như mực của Phong Cảnh liếc sang một cái, cần gì.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến Chu Minh nhận thật kém thông minh.
“Anh… định tìm đang chơi đàn ?”
Phong Cảnh chỉ im lặng .
Chu Minh lập tức chột , khinh bỉ nữa .
“Liên hệ với , bài dương cầm cuối cùng trong buổi hòa nhạc, để cô chơi.”
Qua ô cửa kính nhỏ, Phong Cảnh thấy trong phòng hai bóng dáng mảnh mai yểu điệu, ánh mắt dừng nơi cô gái đang chơi đàn.
“Được, .”
Phong Cảnh sải bước dài rời , Chu Minh vội vàng theo sát.
Chỉ cần còn ở Học viện Thịnh Đức thì bất cứ lúc nào cũng thể tìm , việc mắt là hộ tống “tổ tông” rời an .
Phong Cảnh đến nhanh, cũng nhanh.
Toàn bộ quá trình đều giữ kín đáo, ai chú ý.
Không một ai , đại minh tinh Phong Cảnh từng đến Học viện Thịnh Đức.
Đợi đến khi chiếc xe riêng của Phong Cảnh rời , Chu Minh liên hệ với trưởng khoa Âm nhạc, lấy liên lạc của cô sinh viên đang chơi đàn trong phòng khi nãy.
Lúc , Lam Đóa Đóa cùng Thời Cẩm bước khỏi phòng học, chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy lạ, Lam Đóa Đóa theo phản xạ cúp máy.
Một lúc , điện thoại reo.
Lam Đóa Đóa bực bội bắt máy:
“Ai đấy?”
“Là bạn Lam Đóa Đóa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-75-dai-minh-tinh-phong-canh.html.]
là Chu Minh, quản lý của Phong Cảnh.”
Lam Đóa Đóa lập tức cúp máy, sang Thời Cẩm :
“Cậu xem, bây giờ bọn lừa đảo buồn , dám là quản lý của Phong Cảnh.
Sao luôn là quản lý của Chúa nhỉ.
Buồn c.h.ế.t mất.”
Cái tên Phong Cảnh… quen thật.
Thấy Thời Cẩm bình thản, Lam Đóa Đóa nhíu mày:
“Đừng với là Phong Cảnh nhé?”
("▔□▔)
Thời Cẩm bắt gặp ánh mắt của cô nàng như đang “ tiền sử”, khẽ ho một tiếng:
“Có qua, nhưng quen.”
Lam Đóa Đóa hừ nhẹ một tiếng, cũng vạch trần.
Chu Minh cúp máy liên tục, phần bất lực.
Nếu là khác thì mặc kệ từ lâu, nhưng đây là Phong Cảnh đích chỉ định, thế nào cũng thành nhiệm vụ.
Anh tin, tiếp tục gọi nữa.
Lam Đóa Đóa định bấm từ chối, nhưng Thời Cẩm khẽ :
“Có khi là thật cũng nên.”
Lam Đóa Đóa cuối cùng cũng bấm nút máy.
“Bạn Lam Đóa Đóa, xin đừng cúp máy vội, hãy hết .
thật sự là quản lý của Phong Cảnh.
Phong Cảnh sắp tổ chức hòa nhạc nữa, hiện còn thiếu một nghệ sĩ piano xuất sắc như bạn.
Trân trọng mời bạn tham gia buổi diễn .
Nếu bạn tin, thể để Phong Cảnh trực tiếp chuyện với bạn.
Anh đang ở ngay bên cạnh .”
Chu Minh dồn một hết tất cả, chỉ sợ cô nhóc cúp máy nữa.
Nghe đến mức , Lam Đóa Đóa bắt đầu tin đôi chút:
“ chuyện trực tiếp với Phong Cảnh.”
Chu Minh lập tức đưa điện thoại về phía Phong Cảnh.
Phong Cảnh liếc một cái lạnh nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, như đang :
“Chút chuyện nhỏ thế mà cũng nổi.”