Ánh mắt của Diệp Thiển sáng lên.
Có trò để xem !
Tiết học buổi sáng kết thúc, bộ thầy trò đều tập trung sân tập để bài thể dục phát thanh.
Hôm nay đúng dịp “Ngày diễn thuyết” tổ chức mỗi tháng một , và diễn thuyết là Hoàng Dật Vân - Phó hội trưởng hội học sinh.
Nhìn bóng dáng Hoàng Dật Vân bục, đầy khí thế và tự tin, đôi mắt của Thời Cẩm ánh lên một tia đỏ như máu.
“Cậu thích Hoàng Dật Vân ?”
Bất chợt, phía vang lên một giọng hề báo .
Diệp Thiển chẳng xuất hiện từ khi nào, ngay lưng cô.
Cô như chợt nhớ điều gì:
“Suýt chút quên mất, mới là đại tiểu thư nhà họ Lâm.
Mà cái từng định hôn ước với … chẳng chính là ?
Nói cách khác, con công đực thích khoe mẽ chính là vị hôn phu của .”
“Tsk tsk, đúng là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.”
Diệp Thiển tỏ vẻ tiếc nuối.
Thời Cẩm kịp phản ứng thì bên cạnh, Tần Tĩnh lặng lẽ lên tiếng:
“Diệp Thiển, mặt Thời Cẩm, chẳng đang bảo cô là phân trâu ?
Không cho lắm nhỉ.”
Khóe miệng Diệp Thiển giật giật, cô như kẻ ngốc.
Thời Cẩm khẽ mỉm .
Gây chia rẽ mà trình độ thế , đúng là quá non tay.
“Mắt mù ? Nếu mắt vấn đề thì nên chữa.”
Diệp Thiển khách khí phản pháo.
“Cậu…”
Tần Tĩnh định đáp trả, nhưng chạm ánh mắt lạnh lẽo liền sợ đến mức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trên bục, Hoàng Dật Vân quét ánh mắt kiêu ngạo xuống hàng nữ sinh bên .
Thấy trong mắt họ đầy sự ngưỡng mộ và si mê, đắc ý cảm thấy chán ghét.
Khi ánh mắt lướt đến ánh si mê của “con heo béo” lớp 11-7, dày quặn , suýt chút nôn.
Nữ sinh xinh ngưỡng mộ, đó là một loại hưởng thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-64-song-gio-tren-buc-dien-thuyet.html.]
nữ sinh xí mà như , đúng là khiến thấy ghê tởm.
Phương Đình Đình kích động kéo tay bạn gái bên cạnh:
“Vừa nãy Dật Vân tớ đó! Cậu thật sự trai, trai quá mất!”
Cậu trai cỡ nào thì cũng chẳng bao giờ để ý tới .
Bạn gái bên cạnh thầm lẩm bẩm trong bụng, khẽ đảo mắt.
Sau lưng, Hoàng Dật Vân vẫn chửi cô là “heo béo”, mà cô chẳng .
Bài diễn thuyết kết thúc, tiếng vỗ tay vang như sấm.
Những kẻ ngưỡng mộ sức vỗ tay như sợ khác thấy.
Hoàng Dật Vân điệu bộ của quý ông, một tay đặt ngực, khẽ cúi cảm ơn, phong độ bước xuống khỏi bục diễn thuyết.
“Á á á! Thật sự yêu c.h.ế.t Dật Vân !”
“Cậu chính là bạch mã hoàng tử trong lòng .
Sao thể hảo đến cơ chứ!”
…
Khi đám nữ sinh vẫn còn chìm đắm trong vẻ ngút trời của Hoàng Dật Vân.
Kỷ Ân Thăng lặng lẽ bước lên bục, cầm micro, đảo mắt khắp đám đông, cuối cùng dừng ở Thời Cẩm.
Bên , nhiều học sinh kinh ngạc:
“Kỷ Ân Thăng lên bục?”
“Cô lên gì? Cũng diễn thuyết ?”
“Ôi trời ơi, lãng phí thời gian ở đây thêm mấy bài diễn thuyết nhảm nhí nữa .”
Mỗi tháng một diễn thuyết của đại diện học sinh đủ khiến khó chịu, giờ mà liền hai bài thì đúng là cực hình.
“Hôm nay ở đây là với Thời Cẩm một câu.”
Kỷ Ân Thăng mở miệng.
Đám học sinh lúc nãy còn uể oải, lập tức tỉnh táo hẳn.
Có trò để xem .
“Thời Cẩm, gan chuyện đó thì cũng nên gan thừa nhận.
Đã dám thì đừng sợ khác .
Toàn bẩn thỉu đến mức ai mắc bệnh gì , mà còn giả vờ thanh cao.
Người nể mặt thì thôi, còn xin loại tiểu nhân bẩn thỉu hèn hạ như …
Cậu mơ !”