Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 5+6: Món Nợ Kiếp Trước, Kiếp Sẽ Đòi Lại Tất Cả - Người Xa Lạ Cùng Huyết Thống

Cập nhật lúc: 2025-08-10 05:47:12
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Vương đầu hỏi:

"Cô Thời Cẩm, cô chứ?"

 

Thời Cẩm khẽ lắc đầu.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh con đường núi ngoằn ngoèo.

Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, vô ký ức lượt ùa về trong tâm trí cô.

Nơi … chính là điểm khởi đầu cho bi kịch cả đời cô.

 

Kiếp , cô tình .

Kiếp , cô còn mong cầu điều đó nữa.

những món nợ mà kiếp bọn họ thiếu cô, thì bắt đầu từ nơi , từng món một… cô sẽ đòi hết.

 

Thời Cẩm cổng biệt thự, ánh mắt sâu thẳm tòa biệt thự rộng lớn, sang trọng mặt.

Khóe môi hồng nhạt khẽ cong lên.

Lâm Uyển Nhi, .

 

Má Vương thấy động tĩnh thì bước từ trong biệt thự.

Nhìn thấy cô gái hình gầy gò đang lẻ loi cửa, trong mắt bà thoáng hiện lên vẻ thương xót.

 

Bà mỉm bước tới:

"Cô Thời Cẩm, mau ."

Bà niềm nở nhận lấy hành lý trong tay cô, dẫn đường.

 

Lần đầu tiên cô bước lên bậc thềm , trong lòng là thấp thỏm, là bất an, là mong đợi, là niềm vui.

giờ đây, khi một nữa đặt chân lên những bậc thềm , trong lòng cô chỉ còn hận thù.

Nỗi hận đè nén sâu trong tim , từ lâu khoét tim cô thành trăm ngàn lỗ thủng, m.á.u me đầm đìa.

 

Phòng khách rộng lớn, nền nhà lát đá cẩm thạch sáng bóng soi gương, đèn chùm pha lê trị giá cả triệu tệ.

Tất cả đều toát lên sự giàu tột cùng của chủ nhân nơi đây.

 

Má Vương tươi với vị phu nhân đang cắm hoa trong phòng khách:

"Phu nhân, cô Thời Cẩm đến ."

 

Người phụ nữ quý phái như thấy, tay vẫn tiếp tục cắm hoa, chút phản ứng.

 

Má Vương lúng túng, nghiêng đầu nhỏ với Thời Cẩm:

"Có thể là phu nhân thấy."

 

Bà tiến thêm hai bước, giọng lớn hơn một chút:

"Phu nhân, cô Thời Cẩm đến ạ."

 

 

Lúc , Tần Quân Uyển mới nhẹ nhàng cắm nốt đóa hồng cuối cùng, từ tốn cầm khăn lụa bàn lên, thong thả lau đầu ngón tay.

Mỗi động tác đều vô cùng chậm rãi và tao nhã.

 

Bà ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua má Vương rơi xuống Thời Cẩm.

Khi thấy bộ quần áo cô đang mặc, bà nhíu mày, khóe mắt liếc sang chiếc túi vải cũ kỹ trong tay má Vương.

 

"Má Vương, bà nhặt đống rác thế?

Mau vứt cho .

Nhìn bẩn thỉu quá, ai dính bao nhiêu vi khuẩn?

Nếu Uyển Nhi mà chạm sẽ dị ứng mất."

 

Giọng bà nhẹ nhàng như gió xuân thoảng qua tai.

 

Má Vương ngẩn , lúng túng nên phản ứng thế nào.

Bà lo lắng liếc Thời Cẩm, sợ đứa trẻ sẽ thấy tủi .

 

Thời Cẩm vẫn bình tĩnh, chút d.a.o động.

Sự nhục nhã như thế , cô trải qua từ tám năm .

Giờ trải qua , cũng chẳng khác gì nước chạm cánh chuồn, chẳng đáng nhắc đến.

 

"Phu nhân, chuyện … đây là…"

Má Vương ấp úng mở lời .

 

lúc bà đang lúng túng, một giọng lạnh lùng vang lên:

"Đây là đồ của .

Phu nhân cho rằng đều là vi khuẩn ?

là, nếu xét từ góc độ y học thì cơ thể nhiều vi khuẩn.

, phu nhân cũng hề ít hơn ."

 

Giọng nhanh chậm, khiến thể đoán tâm trạng thực sự là vui giận.

 

Tần Quân Uyển sững .

Má Vương thì kinh ngạc cô.

 

Ánh mắt Tần Quân Uyển lộ rõ vẻ tổn thương, cô đầy uất ức như thể chính bà mới là xúc phạm.

 

Má Vương vội giảng hòa:

"Cô Thời Cẩm, đừng giận nhé.

Phu nhân chỉ là tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nấy, ý gì khác ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-56-mon-no-kiep-truoc-kiep-se-doi-lai-tat-ca-nguoi-xa-la-cung-huyet-thong.html.]

lúc , từ phía cầu thang vọng xuống một giọng trong trẻo, ngọt ngào:

"Là em gái đến ?"

 

Một bóng dáng xinh bước xuống với những bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển.

Cô gái mặc một chiếc váy công chúa trắng phồng lộng lẫy, giày da thủ công, tai đeo đôi hoa tai kim cương, cổ đeo dây chuyền sáng lấp lánh.

Tất cả đều là hàng đắt tiền.

Từ đầu đến chân, cô trang điểm và ăn mặc như một búp bê sứ tinh xảo trong tủ kính.

 

 

Phía cô thiếu nữ là một đàn ông trung niên phong độ nho nhã, giữa đôi mày toát lên vẻ lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị.

 

Ánh mắt của Thời Cẩm dừng chặt Lâm Uyển Nhi, mười ngón tay dần siết chặt, móng tay cắm sâu da thịt.

Vậy mà cô hề thấy đau, bởi vì mối hận ngút trời sớm lấn át cảm giác đau đớn.

 

Lâm Uyển Nhi vui vẻ bước tới gần cô.

Một tinh xảo như công chúa.

Một mặc quần áo cũ sờn, bạc màu vì giặt quá nhiều.

Hai bọn họ giống như thiên nga trắng và vịt con xí trong truyện cổ tích, khiến ai cũng tự ti.

 

Lâm Uyển Nhi quan sát cô gái mặt, làn da trắng ngần như phát sáng, ngũ quan tinh tế.

mặc bộ đồ rách nát, vẻ vẫn hề che khuất.

Diện mạo , là nhất trong những bạn mà cô từng gặp, điều khiến trong lòng Lâm Uyển Nhi khó chịu.

 

Cô mỉm tiến lên khoác tay cô gái , vui vẻ :

"Tiểu Cẩm, chị gọi em như ?"

 

"Gọi là Thời Cẩm."

 

Nét mặt Lâm Uyển Nhi lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng nhanh nở một nụ ngọt ngào:

"Em gái Thời Cẩm, để chị giới thiệu một chút, đây là cha, đây là .

Sau chúng sẽ sống cùng ."

 

Thời Cẩm cặp vợ chồng trung niên mặt,  quen thuộc xa lạ.

Từ lúc Lâm Uyển Nhi bước xuống lầu, nụ mặt Tần Quân Uyển từng tắt.

Còn đàn ông , vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị như .

Dù đối mặt với đứa con gái ruột thất lạc nhiều năm, mặt ông cũng chẳng chút niềm vui nào.

 

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô về cha ruột.

Trong mắt họ, cô dường như chỉ là một xa lạ chung huyết thống.

Chứ đứa con gái họ tìm kiếm suốt nhiều năm.

 

Ngược , Lâm Uyển Nhi,  chẳng chút quan hệ huyết thống nào, mới thật sự giống một nhà với họ.

Mười tám năm bỏ lỡ,  chỉ là một cuộc sống hơn, giáo d.ụ.c hơn, điều quan trọng hơn cả, là tình .

Ngay khoảnh khắc , cô nhận rõ ràng vị trí khó xử của trong ngôi nhà .

 

Kiếp , cô còn ngây ngô nghĩ rằng:

Mình là con gái của cha , họ nhất định yêu thương .

Mãi đến tám năm , cô mới nhận suy nghĩ nực và đáng thương đến mức nào.

 

Tần Quân Uyển nhẹ nhàng :

"Thời Cẩm, con sống hòa thuận với chị Uyển Nhi nhé.

Dù Uyển Nhi con ruột của cha , nhưng chúng quyết định nhận nuôi con bé.

Sau nó sẽ là chị con, con chăm sóc chị , ?"

 

Câu thật nực bao.

 

" chỉ từng chị chăm em, từng em chăm chị."

 

Nụ bên khóe miệng của Tần Quân Uyển lập tức đông cứng .

 

Lâm Uyển Nhi vội khoác tay cô, nũng :

"Mẹ ơi, con lớn , cần ai chăm sóc hết.

Thời Cẩm mới về nhà, đáng lý con chăm sóc em mới đúng.

Hừ, nghĩ con yếu đuối quá đó."

 

Tần Quân Uyển lập tức chọc , yêu chiều véo nhẹ mũi cô.

 

 

Người cha - Lâm Gia Thành, từ đầu đến giờ vẫn lời nào, cuối cùng cũng mở miệng:

"Hiểu chuyện."

Sau đó, ông sang Thời Cẩm :

"Từ nay đây chính là nhà của con.

Nếu gì, thiếu gì, cứ với con.

sẽ lo liệu cho con."

 

"Giới thiệu xong , con dẫn em gái về phòng đây."

Nói xong, Lâm Uyển Nhi hề hỏi ý kiến Thời Cẩm, trực tiếp kéo tay cô lên tầng hai.

 

Tần Quân Uyển dáng vẻ vội vàng hấp tấp của con gái, trách yêu:

"Xem kìa, cái đứa nhỏ ."

Giọng đầy ắp sự cưng chiều.

 

 

Thế nhưng khi sang Thời Cẩm, giọng bà trở nên lạnh nhạt lạ thường:

"Nếu thích thứ gì, thì với chúng , đổi là ."

Loading...