Cậu đưa tay , đàn em phía lập tức đặt cặp sách tay .
Diệp Tiêu tiện tay ném cặp bên trong, ung dung vòng qua lưng Thời Cẩm.
Chân khẽ móc ghế , xuống, lưng dựa lười biếng ghế, hai chân vắt chéo đặt thẳng lên bàn.
Mọi một nữa sững sờ Diệp Tiêu.
Không hiểu tại xách Thời Cẩm lên ném qua cửa sổ như họ tưởng, mà cứ thế xuống cạnh cô.
Thời Cẩm sang giáo viên đang ngẩn , nhắc nhở:
“Vẫn hết tiết, dạy tiếp .”
“Ồ… ồ ồ.”
Dư Mẫn liên tục đáp, dường như quá sốc nên phản ứng cũng chậm chạp.
Tần Tĩnh tròn mắt kinh ngạc, trong lòng gào thét:
Tại ?
Tại Diệp Tiêu tay với cô ?
Nếu vì cô là con gái thì tuyệt đối thể.
Diệp Tiêu đánh , bao giờ phân biệt nam nữ.
Cậu trai, cả mang theo khí chất bất cần, sức hút chí mạng với con gái.
từng ai dám đến tỏ tình, bởi những dám thử, kẻ thì ném xuống hồ, kẻ thì gạt qua phũ phàng.
Lần , Thời Cẩm dám thẳng thừng khiêu khích, mà nổi giận.
Kết quả vượt ngoài dự đoán của tất cả .
Không ít tỏ thất vọng, đặc biệt là đám Tần Tĩnh và Diệp Lâm.
Bọn họ vốn trông chờ trả thù, ai ngờ thế .
Diệp Tiêu đầu cô gái bên cạnh.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng mịn.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt , thậm chí thể thấy rõ lớp lông tơ mỏng manh.
Trắng đến mức như phát sáng.
Đây là làn da nhất từng thấy ở một cô gái.
Đẹp đến nỗi khiến nảy sinh ý đưa tay chạm thử, xem mượt như nghĩ .
Mà Diệp Tiêu là loại gì?
Trời sợ, đất sợ, nghĩ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-46-ra-tay.html.]
Tay luôn nhanh hơn đầu.
Ý nghĩ lóe lên, “ma trảo” vươn tới má Thời Cẩm.
Ngay lúc sắp chạm , tay một đôi bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp giữ chặt.
Lực đạo mạnh mẽ như bóp gãy cổ tay .
Thời Cẩm nghiêng đầu, ánh mắt đầy cảnh cáo kẻ lén tập kích.
Những bạn học vẫn âm thầm để ý bên , động liền lén liếc sang, khéo thấy cảnh Thời Cẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tiêu.
Dường như định tay với cô.
Bầu khí hóng kịch lập tức sôi động trở .
Dư Mẫn lên tiếng:
“Đang là giờ học, tất cả chú ý nào.”
Diệp Tiêu khẽ dùng lực, thoát khỏi tay cô, lướt nhanh những ngón tay qua má cô.
Đầu ngón truyền về cảm giác mịn màng trơn láng, thậm chí còn hơn tưởng tượng.
Đối diện ánh lạnh lùng của Thời Cẩm, Diệp Tiêu cong môi, nở nụ ngông nghênh:
“Không tệ.”
Thời Cẩm đáp, chỉ lên bục giảng, chăm chú giảng, thỉnh thoảng ghi chép, để tâm bên cạnh đang gì.
Thấy cô phản ứng, Diệp Tiêu bỗng cảm thấy mất hứng.
Cậu bỏ chân xuống, đặt cặp lên bàn, gối đầu lên đó, thẳng thừng ngủ luôn.
Ánh nắng vàng ấm ngoài cửa sổ hắt , rơi hai gương mặt nghiêng hảo.
Một say sưa ngủ, một chăm chú lắng .
Cả hai chẳng hề chút giao tiếp nào, nhưng khung cảnh hài hòa và lạ thường.
Tiếng chuông vang lên, đang gục bàn khẽ nhíu mày, đầu, tiếp tục ngủ.
Giờ chơi, vốn dĩ lớp học lúc nào cũng ồn ào, hôm nay đặc biệt yên tĩnh.
Ai chuyện cũng cẩn thận, dám phát tiếng quá lớn.
Suốt hai tiết tiếp theo, mỗi giáo viên khi bước lớp đều vô thức liếc về góc phòng .
Ngay cả giọng khi giảng bài cũng tự chủ mà nhỏ xuống.