Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 446+447: Phong Vân Dao Tìm Đến Cửa - Vị Trí Đó Mãi Mãi Thuộc Về Em

Cập nhật lúc: 2025-11-21 10:25:42
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người quản gia theo bên cạnh nhận tâm trạng của Phong Vân Dao vấn đề, liền nhỏ giọng :

“Tiểu thư, đừng lo. Không ai thể thế vị trí của cô.”

 

Phong Vân Dao khẽ tự giễu.

Thật sự thể thế ?

 

Nhìn xem, các đối xử với Thời Cẩm thế nào, yêu chiều, bảo vệ, quan tâm, đều là những thứ cô khao khát nhưng bao giờ chạm đến.

Thời Cẩm còn chính thức trở về nhà họ Phong mà họ như , đến khi đối phương thực sự trở về, chuyện sẽ thành thế nào?

 

dám nghĩ tiếp.

Tại , cô  sống cùng họ nhiều năm như ,  mà họ từng cô  bằng ánh mắt thật lòng?

Chỉ vì cô con ruột của nhà họ Phong thôi ?

Máu mủ… quan trọng đến mức đó ư?

 

“Đi thôi.”

Phong Vân Dao bước về phía cổng khu vui chơi, nhưng đến liền hai bảo vệ chặn .

 

“Xin cô, hôm nay khu vui chơi đóng cửa.”

 

đến tìm .”

nhẹ giọng .

 

“Nếu cô tìm nhân viên, cô thể gọi cho đó .”

 

“Không . đến tìm hai vị khách đang ở trong khu vui chơi hôm nay. là em gái của họ.”

 

Bảo vệ vẫn lung lay:

“Cô liên lạc với họ . Nếu họ đồng ý cho cô , chúng mới mở cổng.”

 

Phong Vân Dao  Phong Bách  trở về, cố ý nấu một nồi canh bổ dưỡng. Sau khi dò hỏi đang ở đây, cô liền mang đến ngay lập tức. đến cửa chặn.

Thực , cô gọi điện cho từ , nhưng đầu dây bên vẫn ai máy.

Phong Vân Dao rời , chỉ yên lặng đợi cổng.

 

Quản gia mà xót xa, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Tiểu thư, gió đêm lạnh lắm. Sức khỏe cô yếu, xe chờ .”

 

Phong Vân Dao lắc đầu:

“Không . chờ ở đây. Chắc là hai cũng sắp .”

 

Quản gia còn cách nào khác, đành đợi cùng cô .

Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng, Phong Vân Dao cũng thấy Phong Bách cùng Thời Cẩm .

 

Khi Phong Bách còn đến gần, cô mừng rỡ gọi lớn:

“Anh hai!”

 

Phong Bách đang cúi đầu kể cho Thời Cẩm mấy chuyện cũ khiến Phong Cảnh mất mặt lúc nhỏ. Nghe tiếng gọi, ngẩng lên, ánh mắt nheo .

 

Bảo vệ thấy đúng là quen của khách quý, dám cản trở nữa.

 

Phong Vân Dao chạy đến, mặt đầy vẻ vui mừng:

“Anh hai, cuối cùng cũng đợi ! Nghe tin về, em liền nấu canh thích nhất. Em hầm hơn ba tiếng đó.”

 

đưa hộp thức ăn qua.

Phong Bách nhận lấy, đó đưa ngay cho trợ lý bên cạnh.

 

“Muộn , em nên về .”

 

Phong Vân Dao chu môi, nũng nịu:

“Không chịu . Khó khăn lắm em mới ngoài, em về sớm như . Em lo cho sức khỏe của em, nhưng em yếu ớt như nghĩ .”

 

Thời Cẩm bên cạnh hai , trong đầu khỏi nhớ kiếp .

Cảnh tượng như thế … hình như cô từng thấy nhiều .

Ân nuôi dưỡng, tình nghĩa từ nhỏ, quả thật khó phai mờ.

 

lúc cô đang miên man suy nghĩ, một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy tay cô. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của bên cạnh.

 

Phong Bách sang căn dặn quản gia của Phong Vân Dao:

“Bác Vương, đưa cô về . Dạo sức khỏe bà nội , bảo cô đến ở bên bà nhiều hơn.”

 

Phong Bách lên tiếng, quản gia cũng dám trái lời.

 

Phong Vân Dao là thông minh, cô hiểu rõ đây chính là lời tiễn khách cuối cùng, dây dưa thêm, chỉ mím môi đầy tiếc nuối, đó chu môi :

“Anh hai, nhớ qua đón em về nhà nhé.”

 

Nói xong, dường như lúc mới chợt nhớ đến việc bên cạnh còn một khác. Cô sang Thời Cẩm, dịu dàng mỉm :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-446447-phong-van-dao-tim-den-cua-vi-tri-do-mai-mai-thuoc-ve-em.html.]

“Chị tiểu Cẩm, em còn trò chuyện với chị thêm một lúc nữa. Giờ xem còn cơ hội , thời gian, em đến tìm chị chơi.”

 

Đợi Phong Vân Dao rời , Phong Bách mới thản nhiên , giọng điệu như đang kể một việc bình thường:

“Năm đó nhận nuôi cô , để thế em. Cô cũng lạc mất cha trong vụ t.a.i n.ạ.n . Cả nhà cố gắng tìm kiếm lâu, nhưng thể tìm nhân của cô , nên mới quyết định nhận nuôi.”

 

“Vốn dĩ, cả nhà định khi cô lớn hơn chút nữa sẽ đưa cho khác chăm sóc, chỉ là bà nội thương xót, thấy cơ thể cô khỏe, nên mới giữ trong nhà đến bây giờ.”

 

“Danh phận Tứ tiểu thư của nhà họ Phong, là của em, và mãi mãi là của em. Không ai thể thế.”

Câu cuối cùng như đ.á.n.h mạnh nơi sâu kín trong tim Thời Cẩm.

 

Từ đầu đến cuối, Phong Bách từng yêu cầu, cũng từng ám chỉ cô trở về nhà, ít nhất nên về thăm một . Chính điều khiến trong lòng Thời Cẩm càng thêm khó xử.

 

Phong Bách đưa cô đến lầu ký túc xá, dường như sự giằng co trong lòng cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi cô một cái:

“Đừng nghĩ nhiều quá!”

 

“Vâng.”

 

Phong Bách rời ngay, yên theo bóng dáng Thời Cẩm bước lên cầu thang, mãi đến khi thấy cô phòng ký túc, mới xoay rời .

 

Thời Cẩm về phòng, Thẩm Mộng Lê chua ngoa mở miệng:

“Ối dào, hoa khôi của chúng về . còn tưởng đêm nay sẽ ngủ bên ngoài cơ đấy.”

 

Thời Cẩm để mắt đến cô , chỉ rửa mặt qua loa lên giường nghỉ ngơi.

 

Những ngày đó, chỉ cần Thời Cẩm rảnh rỗi, gần như Phong Bách đều xuất hiện. Cảm giác đó giống hệt như bên cạnh cô luôn một chiếc camera giám sát .

 

Điều khiến Diệp Thiển ghen tỵ đến đỏ mắt.

“Hu hu hu,  cũng một như thế.”

 

Diệp Thiển trai, chỉ một đứa em trai cùng cha khác .

 

“Hay nhường cho  một .   tham nhiều , chỉ cần một thôi.”

Diệp Thiển lon ton van nài.

 

“Được thôi! Cậu chọn ai?”

Thời Cẩm híp mắt hỏi.

 

 … khó chọn quá! Người nào  cũng hết.”

 

“Không thích Phong Cảnh nhất ?”

Thời Cẩm khó hiểu cô, tự hỏi mà con nhỏ lòng nhanh thế.

 

thích mà.  cũng thích cả và hai của nữa.”

 

Nhìn dáng vẻ mê trai của cô nàng, Thời Cẩm buồn bất lực.

Điện thoại đặt bàn khẽ rung, Thời Cẩm cầm lên xem, hiện lên một lạ.

“Ai ?”

 

“Là .”

Giọng của Phong Vân Dao vang lên từ đầu dây bên .

 

“Có chuyện gì ?”

Thời Cẩm cau mày.

 

Đối với việc Phong Vân Dao chủ động liên lạc, cô bất ngờ, cảm thấy hợp lý.

 

đang ở cổng trường của cô. gặp cô một chút, tiện ?”

Dường như sợ Thời Cẩm từ chối, cô vội vàng bổ sung:

“Cô yên tâm, sẽ mất nhiều thời gian của cô .”

 

“Được. Mười phút nữa gặp ở cổng Tây.”

 

Cúp máy, Diệp Thiển liền tò mò hỏi:

“Ai ?”

 

“Phong Vân Dao.”

 

“Cô tìm gì?”

Diệp Thiển lập tức cau mày.

 

“Không , xem là rõ thôi.”

Thời Cẩm đặt hộp cơm xuống, đậy nắp .

 

Diệp Thiển vẫn chút lo lắng:

  cùng .”

Loading...