Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 414+415: Giúp Cậu Nối Xương - Bị Kỷ Luật
Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:16:10
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Cẩm về phía Diệp Thiển, môi khẽ nở một nụ bất đắc dĩ.
Tiểu Thiển Thiển nghịch ngợm !
Mấy cô gái đồng loạt về phía Thời Cẩm.
Người con gái mắt yếu đuối, mảnh mai, nửa phần khí thế uy hiếp.
Trái , cô gái bên cạnh mang dáng vẻ một “tiểu lưu manh”, so còn đáng sợ hơn nhiều.
“Cô dám tay ?”
“Chúng chỉ cần đây thôi, chắc chắn cái loại bạch liên hoa yếu ớt dám động thủ.”
“Nhìn cái dáng điệu mảnh mai đó , rõ ràng chỉ là loại dựa đàn ông mà thôi.”
Ánh mắt của vô thức rơi lên Thời Cẩm.
Có kẻ hiếu kỳ đ.á.n.h giá, kẻ thán phục vẻ của cô, cũng kẻ ganh ghét nhan sắc mị hoặc .
Diệp Thiển bốn cô gái , ánh mắt đầy vẻ thương hại.
Chậc chậc, tự tìm c.h.ế.t thì sẽ c.h.ế.t!
Thời Cẩm bước lên phía , thẳng đến đối diện bốn cô gái, đón nhận ánh mắt khiêu khích của họ:
“Các cô lợn c.h.ế.t như thế nào ?”
Có phản ứng kịp, buột miệng đáp:
“C.h.ế.t vì ngu!”
Xung quanh lập tức vang lên từng tràng rộ.
“Quên mất là vị danh nhân nào . Đừng bao giờ phí lời với kẻ ngu.
Nói chuyện với họ quá lâu sẽ kéo tụt IQ của xuống.”
Thời Cẩm giả vờ trầm ngâm, đó hỏi:
“Các cô là ai ?”
“Cô mắng ai là đồ ngu hả?”
Một cô gái tính khí nóng nảy chọc tức, liền nổi giận.
Cô vung tay định đ.á.n.h mặt Thời Cẩm, Diệp Thiển theo phản xạ ngăn .
Thời Cẩm nhanh hơn một bước, trực tiếp nắm lấy cổ tay đối phương.
Ngay đó liền vang lên tiếng “rắc” chói tai, cánh tay cô bẻ trật.
“Áaaa!”
Tiếng thét xé lòng vang lên, mồ hôi lạnh lập tức rịn đầy trán cô .
Thời Cẩm cô , giả vờ kinh ngạc:
“Xin nhé, ngờ tay giòn thế, chạm nhẹ một cái trật khớp .
, thể nắn .”
Cô gái kinh hãi cô:
“Cậu… gì?”
Thời Cẩm mỉm ôn hòa:
“Đừng sợ, chỉ giúp nối xương thôi.”
“Không… đừng mà…”
Cô gái run lẩy bẩy, nhưng quyền từ chối.
Ngay từ đầu, Thời Cẩm định cho cô cơ hội lật ngược tình thế để vu khống .
“Đừng cử động!”
Thời Cẩm nghiêm giọng:
“Nếu mà động lung tung, lỡ nối sai, thì bẻ gãy từ đầu đấy.”
Cô gái sợ hãi đến mức dám nhúc nhích.
Thời Cẩm dùng lực, lập tức vang lên tiếng “rắc” nữa.
Cô gái đau đến mức hét thất thanh:
“Á… áaáaáaaa!!!”
Thời Cẩm cô , vẻ mặt áy náy:
“Xin , nối chuẩn, nữa thôi.”
“Cậu… gì?”
Giọng cô cao vút lên vì quá sợ hãi.
Không đợi cô kịp phản kháng, Thời Cẩm mạnh tay, liên tiếp vang lên hai tiếng “rắc rắc” khiến bộ xung quanh nổi da gà, sống lưng lạnh buốt.
Tuy xảy cơ thể , nhưng ai cũng đều cảm giác như xương cốt đang đau đớn theo.
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của cô gái càng khí rùng rợn hơn.
“Xong , nối .”
Thời Cẩm buông tay.
Cô gái thử cử động cánh tay, quả thật thể hoạt động .
Đôi mắt cô lập tức tóe lửa căm phẫn Thời Cẩm:
“Cậu cố tình đúng ?”
Thời Cẩm trưng vẻ mặt vô tội:
“Sao thể vu khống như chứ?”
Nghe giọng điệu ngọt ngào , Diệp Thiển suýt nữa bật thành tiếng.
là đổi giọng quá nhanh, khiến trở tay kịp.
“Cậu…”
Cô gái gương mặt ngây thơ như bạch liên hoa của Thời Cẩm, tức giận.
Thời Cẩm đầu ba cô gái còn , bẻ đốt ngón tay kêu “răn rắc”, ngọt ngào hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-414415-giup-cau-noi-xuong-bi-ky-luat.html.]
“Ba ý kiến gì nữa ?”
Ánh mắt cả ba theo bản năng dán chặt đôi bàn tay , đó sang bộ dạng t.h.ả.m thương của bạn , cuối cùng đồng loạt lắc đầu lia lịa.
Ngón tay Thời Cẩm nhẹ nhàng lướt qua cánh tay từng , mỉm :
“Thế mới ngoan chứ!”
Thời Cẩm đảo mắt quanh một vòng, ánh mắt khinh miệt lướt qua đám lắm chuyện, đó thản nhiên rời .
Đợi hai xa, xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Mặc kệ phía bao nhiêu lời dị nghị, Diệp Thiển vẫn tươi rói, giơ ngón tay cái với Thời Cẩm:
“Đỉnh, thật sự quá đỉnh.”
Thời Cẩm chẳng cảm thấy gì cả.
Cô chỉ yên học, nhưng hết đến khác thích nhảy gây chuyện để thể hiện sự tồn tại, thật khiến phiền lòng.
Khi thấy Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê né tránh , Thời Cẩm đoán rằng sẽ chuyện xảy , chỉ là ngờ, Thi Phi Phi cố ý điều tra cô.
Khoảng thời gian yên ắng đó, hóa chỉ là tích tụ để đợi thời điểm , bôi nhọ danh tiếng của cô.
“Rốt cuộc là kẻ thiếu đức nào dán mấy thứ đó lên bảng thông báo?
Không là cô tiểu thư đỏng đảnh cùng phòng của chứ?”
“ .”
Thời Cẩm gật đầu, tám chín phần mười chính là cô .
“Đi, tìm cô tính sổ!”
Diệp Thiển lập tức nổi giận, dám động bạn cô, đúng là chán sống.
“Đừng nóng vội.”
Không chứng cứ gây chuyện, chỉ là phí công.
“Phải tìm chứng cứ .”
“Vậy xin trường trích xuất camera.”
“Bảng thông báo gắn camera.
Muốn tìm chứng cứ, chỉ thể bắt đầu từ hai .”
Ánh mắt của Thời Cẩm dừng ở Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê phía .
“Chúng còn chờ gì nữa?”
Diệp Thiển xong liền chạy đến chặn đường họ.
“Có chuyện gì ?”
Thẩm Mộng Lê lạnh nhạt hỏi.
“Chẳng các ?”
Ánh mắt hai thoáng né tránh.
“Chúng hiểu gì. Chúng ăn đây.”
Thẩm Mộng Lê kéo Giang Nhuế định rời .
Thời Cẩm bước lên, chặn :
“Các cũng thấy bảng thông báo đó , các cũng nghĩ một đứa mồ côi như mà những thứ đó là bình thường ?
Có các cũng giống những khác, cho rằng sống sạch sẽ, b.a.o n.u.ô.i nên mới tránh xa ?”
Giang Nhuế định , liền Thẩm Mộng Lê ngăn .
“Cậu gì, tự rõ. Chúng cùng đường, từ nay đừng chuyện với chúng nữa.”
Thẩm Mộng Lê lạnh giọng.
Thời Cẩm hai thật sâu, thừa một câu, chỉ đáp:
“Được.”
Sau đó để mặc họ rời .
“Cứ để họ ?”
Diệp Thiển nhíu mày.
“Đường còn nhiều, chỉ họ.”
Bên , Giang Nhuế lo lắng hỏi:
“Chúng … quá ? Nhỡ là hiểu lầm thì ?
thấy Thời Cẩm giống như thế.”
Thẩm Mộng Lê liếc cô một cái:
“Đừng cái vẻ cao ngạo giả tạo của cô lừa.
Trước giờ nhiều , ít nữ sinh nhờ chút nhan sắc mà mấy chuyện mờ ám bên ngoài, hỏng cả môi trường.
ghét nhất là loại đó.”
Giang Nhuế , im lặng.
...
Trong lúc Thời Cẩm đang chuẩn tìm hiểu từ nguồn đầu tiên, ngờ Thi Phi Phi gọi phòng giáo vụ.
“Thầy gọi em chuyện gì ạ?”
Thi Phi Phi hỏi thầy chủ nhiệm.
“Em tự xem !”
Thầy chủ nhiệm khách khí, ném một xấp ảnh dày lên bàn.
Thi Phi Phi cầm lên, rõ, mặt liền tái xanh.
“Em vi phạm nghiêm trọng quy định của nhà trường.
Học viện quyết định ghi hồ sơ một kỷ luật.
Lần tái phạm sẽ trực tiếp đuổi học.”