Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 410+411: Thân Phận Bí Ẩn - Phong Cảnh Bị Oan

Cập nhật lúc: 2025-11-03 10:16:35
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Cẩm liếc qua tấm thẻ VIP tối thượng màu đen, nhưng nhận lấy:

“Cất , cần dùng.”

 

Vừa tra cứu điện thoại, phát hiện khách sạn Hải Thiên là một trong những khách sạn thuộc tập đoàn do Phong Hành nắm giữ.

Ngay khoảnh khắc cô bước khách sạn, hẳn là thông báo và sắp xếp chuyện.

 

Thật , cần đến mức .

 

Người quản lý cũng ép buộc, chỉ cần ghi nhớ cô là đủ .

Bởi chính tổng giám đốc đích hạ lệnh, vị khách vô cùng, vô cùng quan trọng.

Sau , chỉ cần cô đến, chi phí đều miễn phí, thậm chí nếu cô mua gì, khách sạn cũng sẽ mua cho cô.

 

Người quản lý bao giờ gặp tình huống nào thế , nhưng điều đó gián tiếp chứng minh một chuyện: 

Thân phận cô gái mặt tuyệt đối đơn giản.

 

Rời khách sạn, Thẩm Mộng Lê cuối cùng cũng kìm :

“Thời Cẩm, nhà ? Có cũng mở công ty ?”

 

Giang Nhuế cũng cô với ánh mắt đầy sự hiếu kỳ.

 

Thời Cẩm chỉ bốn chữ:

là cô nhi.”

 

Hai trợn tròn mắt, phần khó tin.

 

“Người đàn ông trai cùng hôm qua  trai ?”

Thẩm Mộng Lê vội hỏi tiếp.

 

“Không . Đó là trưởng bối của bạn .”

 

Thẩm Mộng Lê còn hỏi thêm, nhưng Giang Nhuế kéo tay áo nhắc khẽ, hiệu đừng gặng hỏi quá nhiều.

Rõ ràng Thời Cẩm , nếu tiếp tục ép hỏi sẽ chỉ trở thành thất lễ.

 

Ba trở về ký túc xá, nhưng thấy Thi Phi Phi.

Bọn họ cũng chẳng mấy bận tâm, dù cũng cùng quan điểm.

 

Ngày hôm , tin tức Thi Phi Phi giả vờ đại gia ở khách sạn Hải Thiên, mạo nhận là khách VVVIP lan truyền khắp khoa.

Nhiều gặp Thi Phi Phi, nhưng ai cũng chuyện về cô .

là tân sinh viên đầu tiên thành công “gây sốt”, khoa nhớ đến nhanh nhất.

 

Chiều hôm đó, giờ học, Thi Phi Phi chặn đường ba Thời Cẩm, ánh mắt hung hăng trừng thẳng cô:

“Có tung tin đồn trong trường ?”

 

bận.”

 

Thấy đối phương thừa nhận, giọng Thi Phi Phi càng cao:

“Chuyện chỉ bốn chúng . Nếu , chẳng lẽ là bọn họ?”

 

Nói , cô liếc Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê.

Ánh mắt của Thẩm Mộng Lê theo bản năng tránh , dám đối diện.

 

Thời Cẩm chẳng để cô mắt, trực tiếp bước ngang qua, bỏ đó.

 

Nhìn bóng lưng Thời Cẩm rời , lòng Thi Phi Phi căm hận:

Thời Cẩm, đợi đấy!

 

Giữa với , quan hệ quả thật kỳ diệu.

sinh để bạn.

sinh để kẻ thù.

 

Giống như Thi Phi Phi và Thời Cẩm, định sẵn thể nào trở thành bạn.

 

Lúc , Diệp Thiển tìm đến Thời Cẩm, còn chào hỏi Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê, đó hứng thú tám chuyện:

“Chuyện hôm qua của các , hết . Cười c.h.ế.t.

sớm con nhỏ sẽ trò, nhưng ngờ kết cục như thế, thật sự quá đặc sắc.

hối hận vì cùng. Nếu   tận mắt xem kịch vui.”

 

Bốn xếp hàng lấy cơm.

Vừa mới hàng, hai vệ sĩ mặc vest chỉnh tề, tay xách hộp cơm thẳng về phía Thời Cẩm.

 

“Thời tiểu thư, Diệp tiểu thư, đây là cơm trưa của hai .”

 

Diệp Thiển kinh ngạc:

“Hôm nay đưa đến nữa?”

 

Một vệ sĩ mỉm đáp:

“Từ nay về , mỗi ngày đều sẽ đưa cơm.

Nếu hai tiểu thư ăn gì, thể báo với .”

 

Giang Nhuế, Thẩm Mộng Lê, cùng những xung quanh đều đầu , ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Thời Cẩm và Diệp Thiển.

 

Diệp Thiển nhận lấy hộp cơm, sang Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê, :

“Chúng thể xếp hàng cùng với các , bọn chiếm chỗ nhé.”

 

“Được.”

Hai gật đầu.

 

Đợi Thời Cẩm và Diệp Thiển xa, Thẩm Mộng Lê nhịn nổi, thầm thì:

“Cậu xem, rốt cuộc Thời Cẩm và Diệp Thiển phận thế nào?

Đến cơm trưa cũng đặc biệt mang đến tận nơi.”

 

“Không rõ.”

Giang Nhuế đáp ngắn gọn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-410411-than-phan-bi-an-phong-canh-bi-oan.html.]

“Thời Cẩm là trẻ mồ côi, nhưng thế thì giống. Còn oai hơn cả thiên kim nhà giàu.

Trong học viện chúng , gia cảnh , con nhà giàu cũng thiếu, nhưng ai từng thấy chuyện gia đình cho mang cơm trưa đến tận nơi ?”

 

Giang Nhuế chỉ nhếch môi , gì thêm.

Thẩm Mộng Lê thấy cô hứng thú thì cụt hứng, im lặng luôn.

 

Trong góc, Thời Cẩm mở hộp cơm, thấy những món thanh đạm, bổ dưỡng.

Diệp Thiển mở phần của , thấy đậu nành non, sắc mặt lập tức sa sầm.

 

Thời Cẩm nhận ngay:

“Sao thế?”

 

Diệp Thiển im lặng, trả lời.

Cô ghét nhất là đậu nành non, mà trong hộp cơm .

Điều chứng tỏ đưa cơm cha cô, hoặc cha cô  hề con gái thích gì, ghét gì.

Dù là thế nào thì Diệp Thiển cũng chẳng thấy vui vẻ.

 

 ghét ăn đậu nành non.”

 

Chỉ một câu thôi, Thời Cẩm hiểu vấn đề.

 

“Có lẽ họ lấy nhầm, phần mới là của .”

 

Khóe môi Diệp Thiển gượng chua chát:

“Cậu cần an ủi  . Thật   từ sớm .

Làm  ông thể quan tâm đến  chứ?

Từ lúc   về đến giờ, một cuộc điện thoại, cũng từng đến gặp.

Sao thể cho mang cơm đến...”

 

Giọng của Diệp Thiển ngày càng nhỏ dần, cho đến khi cô dần im lặng.

 

Thời Cẩm hiểu rõ nỗi khát khao tình cha , bởi kiếp cô cũng từng như .

Càng để tâm, càng dễ tổn thương.

Trong tình huống , lời đều trở nên vô ích.

 

Thời Cẩm khẽ nắm lấy tay cô.

 

Diệp Thiển ngẩng đầu , cố gượng , nụ còn khó coi hơn :

 mới chẳng thèm .”

 

“Ừ,  .”

 

Diệp Thiển giả vờ như chuyện gì xảy .

Khi Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê , cũng nhận tâm trạng của cô gì khác lạ.

 

Trên đường về ký túc xá, Thời Cẩm lấy điện thoại, gửi cho Phong Hành một tin nhắn.

 

Ma Đô, Phong Hành thấy tin liền mở ngay.

Thời Cẩm: 【Không cần đưa cơm trưa nữa.】

 

Phong Hành dòng chữ ngắn ngủi .

Chữ nào cũng hiểu, nhưng ghép thì chẳng hiểu nổi.

 

Cơm trưa?

Cơm trưa gì chứ?

Chẳng lẽ tên ngốc Phong Cảnh gây chuyện nữa ?

 

Anh lập tức nghĩ ngay đến khả năng .

Phong Hành: 【Anh từng đưa cơm trưa.】

 

Thời Cẩm tin nhắn, sững sờ một hồi lâu.

Không Phong Hành.

 

Vậy thì là ai?

Chẳng lẽ là Phong Cảnh?

 

Thời Cẩm nghĩ một chút, đó tìm của Phong Cảnh, gửi cùng một tin nhắn.

 

lúc , Phong Cảnh chụp xong một bộ ảnh quảng cáo, đang nghỉ ngơi thì điện thoại ting một tiếng.

Anh tiện tay , thấy tin nhắn của trai, mở xem, suýt nữa tức điên.

 

Phong Hành: 【Đừng chuyện ngu ngốc nữa. Không cần đưa cơm trưa!】

 

Cơm trưa?

Cơm trưa gì chứ?

 

Anh còn kịp trả lời thì tin đến.

Thấy là của em gái, gương mặt lập tức nở nụ , hí hửng mở , nụ cứng đờ.

 

Thời Cẩm: 【Không cần đưa cơm trưa nữa!】

 

M* nó!

Tên khốn nào đang hãm hại đây?

 

Sắc mặt Phong Cảnh trầm xuống.

 

Trợ lý Tiểu Bắc dè dặt lên tiếng:

“Anh Cảnh, thể chụp bộ tiếp theo .”

 

“Không chụp, đợi .”

 

Mọi xung quanh đều thấy rõ tâm trạng tệ thế nào, tổ chụp ảnh cũng chẳng dám thúc giục.

Phong Cảnh ngẫm nghĩ một hồi, đó soạn một đoạn tin nhắn dài dằng dặc.

Khi Thời Cẩm tin nhắn phản hồi của Phong Cảnh, trong đầu chỉ dấu chấm hỏi.

Loading...