Đáy mắt Lâm Uyển Nhi thoáng qua một tia thất vọng.
Cô vốn tưởng sẽ xem một màn kịch , nào ngờ chẳng thấy gì.
Đáng tiếc thật, thể thấy dáng vẻ chật vật của cô .
“Em là .”
Lâm Uyển Nhi tỏ sợ hãi, như trải qua một phen hú vía.
Kỷ Ân Thăng đồng tình:
“Uyển Nhi, cô là kẻ cướp đồ của , còn lo lắng cho cô ?”
Ngư Tâm Hân ở bên cạnh phụ họa:
“ đó, đúng đó.
Loại để cô hiểu rõ, cách giữa chúng với cô là thế nào.
Đừng tưởng nhà họ Lâm thì là thiên kim tiểu thư.”
“Nơi mà cô lớn lên, từ đầu đến chân đều toát cái vẻ nghèo hèn.
Mùi vị đó in sâu xương tủy, rửa cũng sạch.
Nên Uyển Nhi cần lo.
Tiểu thư chân chính bồi dưỡng, hun đúc từ nhỏ mới khí chất.
Còn cô bây giờ chỉ đang giả vờ mà thôi.”
Không hiểu , cô chẳng hề thấy chút dáng vẻ nghèo hèn thấp kém nào.
Trái giữa đám đông rực rỡ đến chói mắt.
Điều khiến Ngư Tâm Hân và mấy vô cùng khó chịu.
Người như cô , lẽ khác giẫm chân.
Ánh hào quang thu hút ánh tuyệt đối nên xuất hiện cô .
Lâm Uyển Nhi đáp lời, chỉ khẽ liếc mấy họ bằng ánh mắt trách yêu.
Vẻ mặt tỏ ý tán thành, nhưng chẳng gì thêm, cũng hề ngăn cản cách họ hành xử.
“Đi thôi.”
Bốn đang định rời thì đúng lúc , Thời Cẩm trở .
Lúc trở về, trong tay cô còn cầm một thứ.
Dương Tử Dịch đang tính toán bước tiếp theo để chỉnh cô, bỗng thấy Thời Cẩm tiến thẳng về phía .
Hoàng Vĩ thứ trong tay cô, một ống nước:
“Cô cầm cái đó gì? Chẳng lẽ là…”
Chưa kịp để Hoàng Vĩ hết, Thời Cẩm mở van nước.
Đầu vòi phun thẳng đám Dương Tử Dịch.
Người ở gần vội vàng tản tránh.
Mấy Dương Tử Dịch lập tức nước xối cho ướt nhẹp, thê thảm vô cùng.
“Cướp lấy vòi nước của cô !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-41-thay-vui-khong.html.]
Dương Tử Dịch lệnh.
Hoàng Vĩ và Cao Hiểu Thanh lao lên, nhưng Thời Cẩm liền hạ vòi nước xuống chân họ.
Khiến cả hai trượt ngã chổng vó, bốn chi quơ quào đất.
Dương Tử Dịch thấy hai ngã nhào, luồng nước đều dồn thẳng , nào chịu nổi.
Mấy định xông lên giật vòi nước đều vô ích.
“A! Đồ điên , dừng tay !”
Dương Tử Dịch quát lớn.
Người xung quanh đều ngẩn , chẳng mấy chốc nhiều kẻ tin kéo đến xem náo nhiệt.
“Không Dương Tử Dịch ?”
“Lúc nãy Dương Tử Dịch đang chơi khăm khác, giờ thành chỉnh thế?”
“Đây là đầu tiên thấy Dương Tử Dịch thê thảm như đấy.”
Mọi cảnh đùa giỡn mà xem hả hê.
Đặc biệt là những bạn học từng bắt nạt, trong mắt họ là sự sung sướng và phấn khích.
“Dương Tử Dịch thảm thật!”
“Nhìn cảnh , tự dưng nhớ tới một câu: đánh chó khi nó rơi xuống nước.”
Tiếng ha hả vang khắp xung quanh.
“Chiêu , tiểu sinh đây bái phục.”
“Không ngờ Dương Tử Dịch cũng ngày hôm nay.
Bình thường bắt nạt , nay coi như gặp báo ứng.”
“Lần đúng là đá trúng tấm thép .”
“Cô học sinh mới chuyển đến đúng là nhân vật lợi hại.”
Nghe tiếng nhạo xung quanh, Dương Tử Dịch hổ tức giận.
nhiều hơn cả là hận.
Hận Thời Cẩm.
Hôm nay cô khiến mất mặt, trò cho thiên hạ.
Mối thù giữa hai , coi như kết chặt.
Thời Cẩm khóa van nước , mấy mới thể thở .
“Vui ?”
Cô lạnh lùng hỏi.