Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 404+405: Có Nên Đi Thăm Tiểu Cẩm Không - Có Người Mang Cơm

Cập nhật lúc: 2025-11-03 07:12:11
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê vô thức đưa mắt về phía Thời Cẩm, trong lòng đều cô cảm thấy khó xử.

 

Thi Phi Phi liếc Thời Cẩm một cái, ánh mắt tràn đầy đắc ý.

Hừ, chỉ là một con nhỏ nghèo kiết xác!

 

tính toán cái gì, Thời Cẩm đều hiểu rõ.

Chẳng qua là cô khó chịu, cô lập mà thôi.

Chỉ là…

để ý đến một kẻ chẳng liên quan ?

 

Thời Cẩm thèm nhấc mí mắt, xem như thấy màn diễn trò .

 

Giang Nhuế  chiếc túi trong tay, do dự:

“Cái đắt quá, vẫn nên lấy .”

 

Thi Phi Phi thản nhiên phẩy tay:

“Đã cho thì cứ giữ lấy, gì to tát .

Loại túi nhà nhiều lắm.”

 

Thẩm Mộng Lê cầm chiếc túi trong tay, thích đến nỗi nỡ buông .

Từ lâu cô một chiếc túi hàng hiệu, nhưng đủ tiền, tiền tiêu vặt cha cho cũng chẳng kham nổi.

Bây giờ tặng, tất nhiên là trả .

 

Thẩm Mộng Lê chủ động hỏi:

“Phi Phi, nhà ? Cha thật , cái gì cũng mua cho .”

 

Thi Phi Phi đang khoe khoang, hỏi, liền hất cằm, kiêu ngạo :

“Nhà kinh doanh thiết vệ sinh, nhưng là chuyên cung cấp cho khách sạn năm .

Chỉ riêng xưởng sản xuất thôi hai cái.”

 

Thẩm Mộng Lê tròn mắt ngưỡng mộ:

“Không ngờ trong ký túc xá chúng một tiểu thư bạch phú mỹ.”

 

Giang Nhuế cũng , ánh mắt mang theo chút ghen tị.

 

“Ngày mai cả phòng chúng cùng ăn nhé, ai phản đối ?”

Thi Phi Phi hỏi, khóe mắt liếc về phía Thời Cẩm.

 

Thẩm Mộng Lê vui vẻ :

“Lúc nãy  còn bàn chuyện với Thời Cẩm, đang đợi về hỏi ý kiến.

Giờ thì  cần nữa, đúng là suy nghĩ giống .

Đây là đầu  đến Đế Đô, đồ ăn ngon, ai ?”

 

Giang Nhuế lắc đầu:

“Cũng là đầu đến đây.”

 

“Để  đặt chỗ!  thường xuyên đến Đế Đô,  quen thuộc nơi đây .”

 

“Được đấy!”

 

Thẩm Mộng Lê và Thi Phi Phi trò chuyện rôm rả, Giang Nhuế thỉnh thoảng chen đôi câu, phần lớn chỉ .

Về phần Thời Cẩm, từ đầu đến cuối cô đều đeo tai , ngoại ngữ, xem như tách biệt hẳn.

...

 

Trong khi đó, ba em nhà họ Phong hiếm khi trở về nhà cùng một lúc.

 

“Tiểu Cẩm đến Đế Đô , chúng nên thăm một chuyến ?”

Phong Cảnh đề nghị.

“Em cho chúng đưa , nhưng đến thăm chắc là chứ?”

 

“Cậu đến học viện ?”

Phong Bách liếc mắt , giống như đang một kẻ ngốc.

“Cậu mà , gọi là thăm , gọi là hại em .”

 

Phong Cảnh chặn họng, chẳng gì.

 

Phong Hành vẫn luôn im lặng, chợt lên tiếng:

“Cuối tuần mời em ăn cơm .

Hiện giờ em vẫn còn đề phòng chúng , nóng vội sẽ phản tác dụng.”

 

Phong Bách gật đầu đồng ý:

“Cứ từ từ thôi. Em kiểu con gái nông nổi, mà chính kiến, ý chí kiên cường.

Với tính cách đó, chỉ thể dùng cách mềm mỏng, tuyệt đối thể gượng ép chen cuộc sống của em , nếu sẽ phản tác dụng.”

 

Nói xong, sang lườm Phong Cảnh:

“Lời , ?”

 

Phong Cảnh trợn mắt:

“Mấy đạo lý đơn giản , ai mà chẳng .”

 

“Biết cái gì? Lúc là ai cho mấy xe quà chất đống đến tòa nhà của em , khiến bọn trộm bu đầy?

Nếu nhờ cả cho trông chừng bên ngoài, Tiểu Cẩm gặp xui xẻo .”

 

Nhắc đến chuyện đó, Phong Cảnh chút chột , cúi gằm đầu, lí nhí:

“Rồi, , , dám nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-404405-co-nen-di-tham-tieu-cam-khong-co-nguoi-mang-com.html.]

M* nó chứ, ai mà ngờ đám tay ngu ngốc như , ban ngày ban mặt mà khoe của.

Kết quả, chẳng những uổng phí tâm ý của , suýt nữa còn liên lụy đến Tiểu Cẩm.

Trong lòng Phong Cảnh cũng dâng lên một nỗi áy náy.

 

Sau khi bàn bạc, ba em thống nhất sẽ áp dụng “chính sách mềm mỏng” với Tiểu Cẩm, chậm rãi tiến từng bước.

...

 

Ngày đầu tiên ở đại học, thứ đều nhẹ nhàng.

Buổi đầu tiên chủ yếu là để quen, xây dựng các mối quan hệ.

Nhờ ngoại hình nổi bật, chẳng mấy chốc gọi Thời Cẩm là hoa khôi của khoa.

 

Thời Cẩm chỉ nhạt, để trong lòng, nhưng ghi nhớ kỹ.

 

Thẩm Mộng Lê  cạnh Thời Cẩm, hạ giọng :

“Thời Cẩm, hàng đầu , tên là Từ Tạ Trạch.

Nghe nhà mở xưởng quần áo, thương hiệu riêng, đến học chỉ vì sở thích, hiểu rõ ngành hơn thôi.”

 

Thi Phi Phi khẩy:

“Thương hiệu vớ vẩn gì chứ, từng qua.

mà, Từ Tạ Trạch trông cũng tệ.”

 

Nếu  từng gặp Diệp Thâm, lẽ Thi Phi Phi còn thấy hứng thú với Từ Tạ Trạch.

khi thấy Diệp Thâm hôm qua, tất nhiên cô chẳng còn để mắt đến Từ Tạ Trạch nữa.

 

Thẩm Mộng Lê mỉm :

“Cũng đấy chứ,  lẽ mới khởi nghiệp thôi, nhưng mà quy mô như cũng tệ .”

 

Thời Cẩm thì rõ, thương hiệu đó hiện giờ mấy nổi bật, nhưng tương lai sẽ chiếm lĩnh thị trường trung và hạ lưu, chiếm hơn ba mươi phần trăm thị phần, trở thành “ông lớn” trong phân khúc .

Đây là thương hiệu tiềm năng cực kỳ đáng đầu tư.

 

“Có thể xem Từ Tạ Trạch là nam thần của khoa chúng .”

Thẩm Mộng Lê chuyển đề tài.

 

Đến trưa, Thời Cẩm nhận tin nhắn từ Diệp Thiển.

 

Bốn cùng về phía căn tin.

Thời Cẩm với ba :

“Bạn đến tìm,   nhé. Các cứ ăn .”

 

Thời Cẩm khỏi, Thi Phi Phi liền bĩu môi khinh miệt:

“Đi thôi, ba chúng ăn riêng. Người còn lâu mới thèm ăn cùng với chúng .”

 

Thẩm Mộng Lê và Giang Nhuế , ngại ngùng đáp.

 

Diệp Thiển dẫn theo bạn cùng phòng, một đến gặp Thời Cẩm.

Hai đến căn tin hai.

Trong căn tin chật kín , mỗi quầy đều xếp hàng dài.

 

Nơi khác hẳn Học viện Thịnh Đức, nhà ăn riêng phục vụ sinh viên.

 

“Hàng dài quá, bao lâu chúng xếp hàng lấy cơm thế .”

Diệp Thiển cuối hàng, cố rướn cổ lên phía , chỉ thấy đầu nối dài vô tận.

 

“Trải nghiệm một chút cũng mà.”

Thời Cẩm cảm thấy gì phiền phức.

 

Hai nhích đến giữa hàng, bất ngờ hai đàn ông mặc vest tiến đến.

“Cô Diệp, cô Thời, đây là cơm trưa nhà chuẩn , gửi đến cho hai vị.”

 

Thời Cẩm phản ứng nhanh, lập tức nhận lấy hộp cơm từ tay họ:

“Cảm ơn.”

 

“Chúc hai vị ngon miệng.”

Hai kính cẩn xong liền rời .

 

Xung quanh lập tức nhiều ánh mắt tò mò dõi theo, rõ ràng cảnh thu hút ít sự chú ý.

 

Thời Cẩm và Diệp Thiển mang hộp cơm tìm một góc yên tĩnh xuống.

Khi mở nắp hộp, hương thơm lập tức lan tỏa.

Một món mặn, hai món rau, thêm một bát canh, phối hợp cân đối, đầy đủ dinh dưỡng.

 

Diệp Thiển các món ăn, khóe môi cong lên:

“Không là ai chuẩn nhỉ?

Tiểu Cẩm, xem, do chú nhỏ sai mang đến ?”

 

“Không nữa, lẽ là cha gửi cũng nên.”

Thời Cẩm mơ hồ đoán vài chuyện giữa Diệp Thiển và nhà họ Diệp, cô cùng cha cách.

 

“Hừ, ông mà chu đáo thế ? tin. Có khi là do mấy sắp xếp chứ.”

Miệng Diệp Thiển lời cứng rắn, nhưng trong lòng thầm mong đây là do cha chuẩn .

 

Thời Cẩm , nhưng thẳng.

“Ăn thôi.”

 

Cô cúi đầu hộp cơm, là những món thích ăn, đúng hơn là thường ăn nhất.

Những món ăn gia đình đỗi bình thường.

Loading...