Đám Kỷ Ân Thăng chiếc siêu xe , ai nấy đều lộ rõ vẻ bất bình.
“Chú Lâm thật là thiên vị quá đáng, cô mới về mua cho chiếc xe thể thao đắt tiền thế .”
Ngư Tâm Hân tức tối .
Biết bọn họ đang hiểu lầm, Lâm Uyển Nhi hề giải thích.
“Chiếc xe là Bugatti phiên bản giới hạn, giá trị hề nhỏ.
Chú Lâm đúng là chịu chi thật.”
Thư Ảnh cất giọng châm chọc.
Kỷ Ân Thăng chống nạnh:
“Nhìn cái vẻ đắc ý kìa, thật xé nát cái mặt của cô .”
Thấy sắc mặt Lâm Uyển Nhi , mấy bèn đau lòng an ủi:
“Uyển Nhi, đừng tức giận, loại tiểu nhân đắc chí sớm muộn cũng ghét bỏ.”
“Giờ cô khoe mẽ thì cứ để khoe, lát nữa sẽ trò vui thôi.”
Thư Ảnh rạng rỡ.
“Nghe Dương Tử Dịch sẽ mặt Diệp Lâm.”
“Dương Tử Dịch là loại độc địa nhất, sẽ chỉnh cô thế nào.”
“Đi xem thì .”
Nhắc đến chuyện , cả nhóm đều lộ rõ vẻ hả hê, kéo “cô bé tội nghiệp” Lâm Uyển Nhi rời .
Thời Cẩm đỗ xe ở bãi dành cho giáo viên, chú bảo vệ chỉ ngơ.
Người thể lái loại xe , ngay cả lãnh đạo học viện cũng dám đắc tội, ông dại mà so đo.
Trên đường , ít ngoái đầu , thì thầm bàn tán về chiếc siêu xe đó.
Tầng ba của tòa nhà giảng dạy, một nhóm đang phục kích ở hành lang.
Có thấy Thời Cẩm đến liền trong hét:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-39-khong-dat-duoc-muc-dich.html.]
“Thời Cẩm đến , nhanh lên.”
Mấy hành lang dán chặt ánh mắt cô.
Xung quanh họ cũng ít kẻ hóng, trong mắt lộ rõ vẻ mong chờ xen lẫn ác ý.
Khi Thời Cẩm bước xuống tầng, chân chuẩn đặt lên bậc thang...
Thì ngay phía , một chậu mực đen từ trời đổ ập xuống.
"Ào ào ào!"
Tiếng nước vang vọng, mực đen tức khắc tràn , men theo bậc thang chảy xuống như suối.
“Ha ha ha ha!”
Tiếng vang lên từ tầng ba, nhưng mới cất vài tiếng tắt ngấm.
“Người ?”
Dương Tử Dịch bậc thang trống , sang hỏi đám bên cạnh.
Hoàng Vĩ và mấy kẻ khác cũng đưa mắt .
“Cô ?”
Người hóng hành lang cũng ngơ ngác.
“Vừa nãy còn ở đó mà, tự nhiên biến mất?”
“Chẳng lẽ chúng nhầm, vốn dĩ cô ở đó?”
…
Đang lúc tầng ba còn mờ mịt, thì lên tiếng nhắc:
“Cô lên tầng kìa.”
Lời dứt, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện mắt tất cả.
Dương Tử Dịch thấy Thời Cẩm sạch sẽ tinh tươm, trong mắt thoáng hiện vẻ bực bội:
“Đáng chết, để cô thoát .”
Khí thế trong lòng Dương Tử Dịch thoáng chốc tụt hẳn.