“Bác Lâm thiên vị như , thật sự là thể chịu nổi nữa.”
Kỷ Ân Thăng tức tối .
“Cậu gọi ông là ‘cha’ bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ còn bằng chút m.á.u mủ đó ?”
Từ nãy đến giờ vẫn im lặng, Thư Ảnh phần áy náy.
Trước đây cô còn trách móc vì Lâm Uyển Nhi thật, khiến bọn họ hiểu lầm Thời Cẩm là con nuôi.
giờ tận mắt thấy Uyển Nhi cướp phòng, Thời Cẩm thương chân.
Hôm nay còn chứng kiến bác Lâm vì cô gái mà đến, phớt lờ Uyển Nhi.
Cô cảm thấy thật sự thương xót cho bạn .
Thư Ảnh trầm giọng :
“Các ở đây than thở thì gì.
Phải nghĩ cách khiến cô thể sống yên ở trường mới .”
Kỷ Ân Thăng lập tức sáng mắt:
“Tiểu Ảnh, đúng! Chẳng lẽ ý gì , mau cho bọn .”
Mấy cùng sang cô.
Thư Ảnh khẽ :
“Chuyện thì dễ thôi.
Bây giờ cô đắc tội với ít trong lớp.
Chúng thể liên hệ với bọn họ, để họ tay xử lý.”
Ánh mắt Lâm Uyển Nhi lóe lên tia sáng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ khó xử:
“Như … lắm .”
Kỷ Ân Thăng ôm lấy vai cô:
“Uyển Nhi, thật quá hiền .
Cô đối xử với như thế mà còn nghĩ cho cô ?
Người hiền thì bắt nạt, ngựa hiền thì cưỡi.
Nếu cứ nhường nhịn, chừng ngày cô còn dám cưỡi lên đầu mà giẫm.”
Thư Ảnh vỗ vai cô trấn an:
“Yên tâm, sẽ chuyện gì .”
Trong khi nhóm đang âm thầm bàn mưu tính kế, Thời Cẩm đang xe trở về nhà họ Lâm.
Ở hàng ghế , Lâm Gia Thành và Thời Cẩm hai bên, rạch ròi như ranh giới.
Lâm Gia Thành mất mặt ngoài, nên vẫn cố nén cơn giận.
Vừa về đến nhà, Thời Cẩm lập tức lên lầu.
“Đứng .”
Lâm Gia Thành quát.
Thời Cẩm đầu, ánh mắt lạnh lùng:
“Có chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-37-tinh-toan.html.]
“Có chuyện gì ? Con xem là chuyện gì?
Ngày đầu tiên đến trường mà gây rắc rối, con định gì hả?
Con đến trường là để học, để đánh gây sự.”
Lâm Gia Thành nghiêm giọng quở trách.
Thời Cẩm khẽ khinh miệt:
“Nếu bọn họ trêu chọc , tự nhiên sẽ động đến họ.
nếu hôm nay nhẫn nhịn, thì họ sẽ càng cho rằng dễ bắt nạt.
là con gái nhà họ Lâm.
Nếu nhà họ Lâm ngay cả chuyện bảo vệ con gái cũng xong.
Thì mất mặt chỉ là , mà là cả nhà họ Lâm.”
Nghe cô phân tích, quả thật cũng lý.
Những gia đình chẳng hào môn gì, chỉ là hạng ba hạng bét.
Con gái bắt nạt thì chẳng việc gì nhịn.
Nghĩ , Lâm Gia Thành im lặng.
“Nếu còn chuyện gì, lên lầu nghỉ đây.”
Lâm Gia Thành thêm nữa.
Hôm , Lâm Uyển Nhi dậy sớm, bước phòng ăn khiến các hầu ngạc nhiên.
Bình thường, nếu đến giờ chót thì tiểu thư tuyệt đối xuống lầu, mà hôm nay sớm hơn nửa tiếng.
“Mau lên, đang vội.”
Lâm Uyển Nhi giục.
Người hầu dám chậm trễ, lập tức bưng bữa sáng .
Cô ăn xong, Tần Quân Uyển bước , ngạc nhiên hỏi:
“Hôm nay con dậy sớm ?”
“Hội học sinh chút việc, con đến xử lý sớm.”
Tần Quân Uyển xoa nhẹ má cô:
“Vất vả cho con .”
Lâm Uyển Nhi ăn vội xong, liền gọi với :
“Bà Vương, xe chuẩn xong ?”
Má Vương bước :
“Đã chuẩn xong . Chỉ là… tiểu thư Thời Cẩm vẫn dậy.”
Trong nhà hai tài xế, một chuyên phục vụ cho Chủ tịch Lâm.
Người còn phụ trách đưa đón đại tiểu thư học và dùng cho sinh hoạt hằng ngày.
Nếu Lâm Uyển Nhi , điều đó nghĩa là Thời Cẩm sẽ đưa .