TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 348+349: Tình cờ gặp Phong Cảnh - Giám định ngọc thạch
Cập nhật lúc: 2025-09-30 07:54:12
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ma Đô.
Thành phố phồn hoa nhất vùng Giang Nam, là đầu tàu kinh tế của phương Nam.
Đây là thành phố dẫn đầu thời thượng, những sống ở đây nhịp sống nhanh, áp lực lớn.
Khi giữa những tòa nhà cao ngất, con sẽ thấy nhỏ bé như hạt bụi.
Thời Cẩm và Diệp Thiển ở tại một khách sạn năm ở địa phương, họ ở một căn phòng thượng hạng.
Sự xa xỉ khiến Thời Cẩm, vốn quen sống tiết kiệm, thấy xót cho giá phòng một đêm.
“Thật chúng thể ở phòng đôi bình thường.”
“Không , đây là tài sản của chú nhỏ, miễn phí. Muốn ở bao lâu thì ở.”
Diệp Thiển cầm thẻ phòng từ lễ tân, khẽ như kẻ mưu tính.
Thời Cẩm im lặng gì.
là đại gia, chỗ để 'hút tiền'.
“Đing!”
Thang máy mở cửa, hai bước thì hai vệ sĩ tiến đến chặn họ .
“Làm gì ?”
Diệp Thiển cau mày.
“Hai cô, tầng thuê kín, xin mời rời .”
Thời Cẩm và Diệp Thiển .
Diệp Thiển bật :
“Anh trai , thuê kín? Sao ?”
Vệ sĩ lấy giọng khuyên nhủ:
“Cô gái nhỏ, hâm mộ thần tượng thì cũng chừng mực.
Thực nghệ sĩ cũng chỉ bình thường thôi, cần thế .
Cô về , nếu gọi bảo an khách sạn kéo hai cô .”
Diệp Thiển đưa thẻ phòng:
“Nhìn rõ đây, đây là thẻ phòng, chúng ở đây.”
Vệ sĩ qua, quả thật họ là khách.
Hai vệ sĩ nhường đường.
“Cho hỏi ai đang ở đây ?”
Diệp Thiển tò mò hỏi.
Vệ sĩ đáp, chỉ chằm chằm họ, họ mở cửa, xác nhận là thẻ thật mới thở phào.
Lúc , cửa phòng đối diện mở , Phong Cảnh bước và ngay lập tức thấy Thời Cẩm ở phía đối diện.
“Cẩm nhi.”
Hai .
Diệp Thiển vui sướng tả nổi, mắt lấp lánh.
Thời Cẩm ngạc nhiên:
“Phong Cảnh, là ?”
Vệ sĩ thấy hai bên quen thì ngoan ngoãn rút .
“Sao em đến Ma Đô mà báo cho ?”
Phong Cảnh trách móc.
“ mới đến hôm nay.”
Bên cạnh, quản lý Chu Minh thấy Phong Cảnh háo hức, vẻ "tâm sự", vội chen ngăn:
“A Cảnh, xe đang đợi . Chúng ngay, thì kịp .”
Phong Cảnh cáu mắt liếc , sang Thời Cẩm mỉm :
“Em ở Ma Đô chơi mấy ngày? Đến thăm nhé.
Hôm nay cũng ở Ma Đô phim, em thể đến trường chơi.”
Thời Cẩm định từ chối thì Diệp Thiển níu tay cô liên tục, cuối cùng cô gật đầu:
“Được. Khi xong việc sẽ gọi cho .”
“Thế thì hẹn nhé.”
Có câu trả lời ý, Phong Cảnh mới mãn nguyện Chu Minh kéo .
Phong Cảnh rời , Diệp Thiển phấn khích ôm chầm Thời Cẩm:
“Cẩm nhi, đúng là may mắn của . Theo , thể gặp thần tượng mỗi ngày.
Không , chúng ở Ma Đô cả một mùa hè .
Đợi đến khi khai giảng, chúng trực tiếp từ Ma Đô lên Đế Đô luôn nhé?”
Thời Cẩm: …
Cô lặng lẽ phòng, ý tưởng điên rồ đó cô tán thành.
Cô còn nhiều việc .
Đêm khuya, Phong Cảnh quấn kín trở về khách sạn, chuẩn gõ cửa phòng đối diện thì Chu Minh ngăn .
“Anh trai, bây giờ mới 11 giờ. Anh ngủ thì cô gái cũng ngủ chứ.
Hơn nữa, nếu ai đó chụp cảnh phòng cô , hại cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-348349-tinh-co-gap-phong-canh-giam-dinh-ngoc-thach.html.]
Phong Cảnh lúng túng rút tay về.
“Ngày mai tìm cô ăn sáng chắc chứ?”
Đôi mắt u ám của Phong Cảnh , mang theo khí thế kiểu:
"Anh mà dám , sẽ gõ cửa ngay lập tức."
Chu Minh cạn lời, liên tục gật đầu:
“Được, .”
Anh thực sự hiểu nổi.
Thằng nhóc đối với khác thì lạnh lùng vô cùng, riêng với cô bé đặc biệt si mê, dính chặt rời, đến mức chẳng buồn nữa.
Nhìn tiểu cô nương khí chất cao lạnh bao nhiêu, nghệ sĩ nhà như con husky cứ dí sát , đúng là khó tả.
Sáng sớm hôm , Phong Cảnh canh đúng giờ, hớn hở gõ cửa phòng, bấm chuông mãi mà ai đáp.
“Sao thế?”
Chu Minh chỉ sang màn hình bên cạnh:
“Trong phòng ai, chắc họ ngoài .”
Phong Cảnh đồng hồ, mới bảy giờ rưỡi sáng.
Theo lý thì giờ hoặc là dậy, hoặc còn đang lười, ngoài ?
Quá phi lý!
Dù thế nào thì Phong Cảnh cũng đành thất vọng.
Anh thất vọng, nhưng Chu Minh mừng thầm.
May mắn tránh một scandal.
Lúc , mà Phong Cảnh ngày đêm mong nhớ, Thời Cẩm đang cùng Diệp Thiển đến một quán điểm tâm sớm.
Nhân viên phục vụ dẫn hai hậu viện, nơi đình đài lầu các, phong cách cổ điển tao nhã.
Kéo cửa trúc , bên trong một đàn ông trung niên đang dùng bữa sáng.
Ông ngẩng đầu, vẫn thong thả pha :
“Ngồi .”
Hai xuống đối diện ông.
“Bác Lôi.”
Diệp Thiển lên tiếng chào.
Lôi Minh Quân ngẩng đầu hai cô gái, :
“Chưa ăn sáng đúng chứ? Ta bảo chuẩn , ăn no hãy chuyện.”
“Vâng.”
Không lâu , nhân viên phục vụ bưng lên từng phần điểm tâm tinh xảo.
Mỗi phần ít, chỉ một miếng, nhưng lượng và chủng loại thì nhiều, khiến cảm giác như đang dự yến tiệc trong cung đình.
Sau khi ăn xong, nhân viên nhanh chóng dọn sạch, cả gian phòng liền biến thành một phòng tiếp khách trang trọng.
Biết Thời Cẩm đang nóng ruột, Diệp Thiển liền mở lời :
“Bác Lôi, nhờ bác xem giúp bạn cháu khối ngọc .”
Lôi Minh Quân sang Thời Cẩm:
“Đưa đây xem nào.”
Thời Cẩm lấy hộp gỗ , cẩn thận lấy khối huyết ngọc trao tay ông.
Vừa cầm lên, Lôi Minh Quân lập tức hứng thú, lấy kính lúp quan sát tỉ mỉ.
Thời Cẩm và Diệp Thiển kiên nhẫn chờ đợi, xen lời quấy rầy.
Một lúc lâu , Lôi Minh Quân đặt viên ngọc xuống:
“Khối huyết ngọc vốn cắt từ một khối thượng đẳng nguyên vẹn.
Tuy cổ ngọc, nhưng phẩm chất hiếm , đặc biệt là sắc ngọc đều đặn, đỏ tươi chuẩn mực.
Tiếc rằng kỹ thuật điêu khắc vụng về, phí hoài một miếng ngọc liệu tuyệt hảo như .”
Vừa , ông thở dài.
“Cháu định bán khối ngọc ?
Nếu nhượng , thể giá cho cháu.”
Thời Cẩm lắc đầu:
“Không . Cháu chỉ hỏi, bác từng thấy khối ngọc ?
Hoặc bác thể nhận đây là phong cách chạm khắc của vị sư phụ nào ?”
Tìm thợ chạm khắc, cô sẽ càng đến gần sự thật hơn.
Câu hỏi khiến Lôi Minh Quân khó xử.
Ông quen ít thợ khắc danh tiếng, nhưng kỹ thuật chạm khắc viên ngọc còn quá non nớt, rõ ràng đạt đến trình độ bậc thầy.
“Câu thật khó .
Về mặt chuyên môn, tay nghề quá vụng.
Với chất liệu ngọc hiếm thế , nên giao cho thợ chuyên.
Còn chỉ một khả năng…”
Ông ngừng một chút, tiếp:
“Đó là điêu khắc chính là chủ nhân của khối ngọc .”