Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 3+4: Phản Bội - Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 2025-08-09 23:45:36
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi che giấu sự độc ác trong đáy mắt, ngước đôi mắt đẫm lệ lên.

Dáng vẻ đáng thương vô cùng:

"Tiểu Cẩm, nếu em chị ở nhà họ Lâm, chị thể rời .

Chị thậm chí thể tuyên bố mặt là sẽ rời khỏi nhà họ Lâm, rời xa cha và .

Chỉ xin em đừng tiếp tục tổn thương hai yêu em nữa, ?"

 

vẻ chính nghĩa, cầu xin đầy bi thương.

Thời Cẩm khuôn mặt ngụy tạo tình cảm , trong lòng chỉ thấy buồn nôn.

Đã bao , ngày đêm cô xé nát khuôn mặt giả tạo .

 

Trước đây cô dám.

Vì sợ khiến cha buồn, sợ họ thất vọng, sợ họ nghĩ cô dạy dỗ tử tế.

Sợ họ thương cô nữa.

giờ thì khác.

còn sợ.

 

Ngay đó, Lâm Uyển Nhi tái mặt kinh hoàng khi Thời Cẩm bóp chặt cổ.

"Cô ? tát nát cái mặt giả tạo của cô từ lâu !"

 

"Bốp!"

Một cú tát giáng mạnh mặt Lâm Uyển Nhi.

 

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Liên tiếp những cái tát khiến khuôn mặt cô sưng đỏ, còn hiện lên vẻ yếu đuối giả tạo nữa.

Lâm Uyển Nhi bật nức nở.

 

 

Mẹ Lâm thấy thì hoảng loạn hét lên:

"Các còn đó gì? Mau kéo con điên xuống cho !"

 

Bảo vệ khách sạn đến lập tức lao lên. đúng lúc ...

Một con d.a.o sắc lạnh kề lên cổ Lâm Uyển Nhi.

 

"Đừng nhúc nhích! Ai dám bước lên một bước, con d.a.o sẽ tiến thêm một phân!"

 

Cả đám đông c.h.ế.t lặng.

Khách mời kinh hãi, chẳng ai ngờ một cô gái trẻ tuổi như hoa như ngọc thể tuyệt vọng đến mức .

 

Dao lạnh kề cổ khiến Lâm Uyển Nhi sợ đến mức dám thở mạnh.

"Tiểu Cẩm, là phạm pháp đấy.

Em sẽ tù mất.

Mau bỏ d.a.o xuống .

Chị hứa sẽ  nhà họ Lâm nữa.

Trả cha cho em."

 

Thời Cẩm khẽ khinh bỉ:

" cần nữa ."

 

Tám năm, cô thấu tất cả.

Trong mắt họ, từ đầu đến cuối, từng xem cô là con gái.

Cô sống bằng một con ch.ó trong nhà họ Lâm.

Cô từng ngốc nghếch tin rằng, chỉ cần cố gắng, ngoan ngoãn, thì sẽ yêu thương.

tất cả là sai. đến mức thể tha thứ.

 

Họ từng coi cô là .

Cô gái năm xưa đáng thương ngây thơ.

 

Lâm Uyển Nhi vẫn định khuyên nhủ, nhưng khi giọng Thời Cẩm lạnh lẽo vang lên bên tai, cả như rơi địa ngục:

" sống bao lâu nữa.

Đã , thì cùng c.h.ế.t luôn .

Dưới địa ngục, chị em sẽ bạn đồng hành."

 

Lâm Uyển Nhi hoảng sợ, môi run rẩy:

"Em gái của chị , em thể…"

 

Chưa kịp hết, một tiếng s.ú.n.g vang lên, một chấm đỏ xuất hiện giữa chân mày Thời Cẩm.

Cô mở to mắt, kinh ngạc về phía đàn ông .

Người từng cứu cô, bảo vệ cô, mang cho cô chút ấm áp duy nhất trong đời.

 

chính đó,  nổ s.ú.n.g g.i.ế.c cô.

Người cô tin tưởng nhất, phản bội cô.

Không gì tuyệt vọng hơn thế.

 

Mang theo nỗi hận và bất cam, Thời Cẩm chậm rãi ngã xuống.

Con d.a.o trong tay rơi xuống đất, phát âm thanh chát chúa.

 

Lâm Uyển Nhi lập tức , quỳ xuống, ghé sát bên tai Thời Cẩm, khẽ :

"Tuyệt vọng ?

chính là cô tuyệt vọng.

Tất cả đều do sắp đặt.

Ngay cả những tên đàn ông đây, đều là tự tay chọn cho cô.

Không ngờ cô như còn thể tỉnh , thấy nhục nhã ?

Đáng lẽ cô nên c.h.ế.t để giữ thể diện cho nhà họ Lâm!"

 

Mí mắt Thời Cẩm run rẩy, nhưng vẫn cố gắng chằm chằm cô , ánh mắt đầy hận thù và cam lòng.

 

Lâm Uyển Nhi nhẹ:

"Nhìn xem, ánh mắt thật .

còn tiếc khi g.i.ế.c cô quá sớm.

Dật Vân thấy cô nữa, nên đành tiễn cô xuống địa ngục.

Đừng trách .

Nếu trách thì hãy trách vì về.

Nhà họ Lâm vốn là của .

Còn cô, chỉ xứng con chuột sống cống!"

 

"Phụt!" 

Một ngụm m.á.u tươi phun từ miệng Thời Cẩm, b.ắ.n thẳng lên mặt Lâm Uyển Nhi.

 

Lâm Uyển Nhi ngẩn , tia độc ác lướt qua mắt.

vẻ mặt lập tức biến thành vẻ đau đớn khi chạy đến.

 

Mẹ Lâm cuống cuồng nhào tới:

"Uyển Nhi, con chứ?

Mau để xem, con thương ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-34-phan-boi-trong-sinh.html.]

Lâm Uyển Nhi lắc đầu, nức nở:

"Mẹ… xin … là con hại c.h.ế.t em gái…"

 

Mẹ Lâm mặt trầm xuống:

"Đừng nhắc đến cái thứ chổi . Nó c.h.ế.t là đáng đời!"

 

Lâm Gia Thành cũng :

"Không liên quan đến con, là nó tự chuốc lấy thôi."

 

Mẹ Lâm ôm chặt cô , ngừng dỗ dành:

"Đều tại . Đáng lẽ nên đưa chổi đó về nhà, suýt nữa hại c.h.ế.t con…"

 

Cha Lâm tiếp lời:

"Đừng nhắc đến nghiệt chủng đó nữa.

Cả đời , Lâm Gia Thành từng đứa con gái như nó!"

 

 

Thân thể Thời Cẩm lơ lửng giữa trung.

Sau một thoáng mơ hồ, ký ức như dòng thác đổ về, rõ ràng, tàn khốc.

c.h.ế.t.

Bị chính mà cô tin tưởng nhất g.i.ế.t c.h.ế.t.

 

Người , luôn cùng chiến tuyến với cô, cùng căm ghét Lâm Uyển Nhi, thế mà lưng âm thầm si mê Lâm Uyển Nhi.

là diễn quá giỏi, tính toán quá sâu.

 

Một màn kịch kéo dài tận tám năm.

Tám năm giành lòng tin của cô, cuối cùng nhẫn tâm đ.â.m cô một nhát chí mạng.

 

Nhìn đám đông ngừng an ủi Lâm Uyển Nhi.

Nghe từng câu "cô đáng c.h.ế.t" tuôn từ miệng bọn họ.

Thời Cẩm chỉ thấy nực và bi ai.

Đây chính là nhà họ Lâm, là những mà cô từng xem là ruột thịt.

 

Nhân viên an ninh khách sạn liếc Thời Cẩm tắt thở, do dự một chút sang hỏi cha Lâm:

"Ông Lâm, t.h.i t.h.ể con gái ông…"

 

Cha Lâm lạnh lùng phun những lời vô tình:

"Nhà họ Lâm đứa con gái .

Thi thể cô vứt, đốt, tùy các ."

 

Mọi đều rời , khách khứa giải tán.

Chỉ còn nhân viên khách sạn và một cái xác lạnh lẽo sàn.

Không ai dám tiến lên. Không ai gì.

 

lúc đó, cửa yến tiệc xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Người đàn ông xuất hiện khiến tất cả ánh mắt đổ dồn về phía .

 

Quản lý khách sạn thấy đó, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng bước đến:

"Chào Tổng Giám đốc Diệp."

 

Người đàn ông liếc phụ nữ bất động nền gạch lạnh lẽo, lạnh lùng lệnh:

"Gọi bên nhà tang lễ đến."

 

"Vâng."

 

Sau khi đàn ông rời , quản lý khách sạn t.h.i t.h.ể đáng thương, khẽ thở dài:

"Có những ngoài mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng thực còn hơn gấp vạn những kẻ treo nụ giả tạo.

Cô gái , kiếp đừng sống uất ức như nữa, hãy sống vì chính ."

 

Ngay khoảnh khắc đàn ông đó rời , linh hồn lơ lửng của Thời Cẩm đột nhiên một luồng sức mạnh to lớn hút lấy.

Chỉ một giây , cô mất ý thức.

 

Tại con đường núi Thanh Vân quanh co trong khu nhà giàu nổi tiếng của Hán thành, một chiếc Mercedes-Benz đang chạy chầm chậm.

Đột nhiên, từ trong rừng lao một con mèo đen, khiến tài xế hoảng hốt đạp phanh gấp.

 

"Ríttttttttttttt!"

Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, phát âm thanh chói tai.

 

"Bốp!"

Cô gái ở ghế đập mạnh đầu lưng ghế, ngất xỉu tại chỗ.

Tài xế vẫn hồn, ôm n.g.ự.c cố trấn tĩnh trái tim đang đập loạn.

Giữa đường, con mèo đen đó, chằm chằm về phía chiếc xe, kêu "meo meo" ngớt, âm thanh réo rắt, rợn .

 

Tài xế bực bội xuống xe.

Mèo đen lanh lẹ tránh né, chạy giữa đường tiếp tục gào lên, càng lúc càng đáng sợ.

 

Tiếng mèo khiến tài xế nổi da gà.

Hắn bực dọc nhặt một hòn đá, ném mạnh về phía con mèo:

"Kêu, kêu, kêu, gọi hồn đấy ?"

 

Ngay khi dứt lời, cô gái đang hôn mê trong xe bỗng mở bừng mắt.

Trong đôi mắt đỏ rực là ngập tràn hận thù.

Nỗi hận ngút trời đậm đặc đến mức như hóa thành thực thể.

 

Cô… chẳng c.h.ế.t ?

Đây là…

Ánh mắt cô quét quanh, dừng ở bóng lưng quen thuộc ngoài xe.

 

Mèo đen liếc về phía xe, kêu nữa, xoay chạy rừng.

Tài xế Tiểu Vương vẫn đang lầu bầu xe.

Tất cả cảnh tượng , như chiếc công tắc bật mở ký ức trong cô, đánh thức những mảnh ghép tám năm .

 

Đó là đầu tiên cô lên xe sang.

Lần đầu tiên bước con đường về nhà.

 

Cô đặt tay lên cánh tay , chậm rãi, từng chút một bấu chặt da thịt.

Cơn đau truyền tới chân thực đến khó tin.

Mọi thứ đều quá thật.

trở .

Quay về tám năm về khởi đầu của bi kịch cả đời cô.

Loading...