TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 338+339: Ngạo Mạn Và Vô Lý - Dò Hỏi
Cập nhật lúc: 2025-09-30 06:01:38
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quán cà phê.
Thời Cẩm khẽ khuấy tách cà phê, ánh mắt ngoài cửa sổ, nhưng tiêu cự, tâm trí dường như trôi dạt đến nơi xa xăm.
Cô đưa tay lên, đồng hồ, còn ba phút nữa mới đến giờ hẹn.
Với phận là chủ tịch Tập đoàn Cẩm Tú, dĩ nhiên cô thể đích xử lý việc.
Cô cũng thời gian quản lý công ty, nên thuê công ty tuyển dụng cấp cao tìm giám đốc điều hành chuyên nghiệp để quản lý.
Người mà công ty tuyển dụng cấp cao giới thiệu, Thời Cẩm chút ấn tượng, hơn nữa ấn tượng , vì chắc hẳn sai.
Ba phút , vốn nên xuất hiện thấy .
Thời Cẩm nhướng mày, đặt nhẹ chiếc thìa nhỏ xuống bàn.
“Phục vụ, tính tiền.”
Cô lấy từ trong túi một chiếc thẻ ngân hàng.
“Cô đợi một chút.”
Từ phía băng ghế ngăn vang lên giọng đàn ông cáu gắt:
“Tiền sẽ đưa, cô gấp gáp cái gì? , sẽ nghĩ cách.
Nhà họ Lâm sụp , nhưng bà vẫn là nhà họ Tần, chắc chắn tiền.
Hầu hạ bà nhiều năm như , bà dám cho tiền.
Yên tâm, vài hôm nữa sẽ chuyển tiền cho cô.”
Nhân viên phục vụ bước đến, đưa thẻ tay Thời Cẩm.
Cô vội dậy, vẫn tại chỗ.
Không lâu , đàn ông ở bàn phía cầm cà phê đóng gói bước .
Khi ngang bàn cô, Thời Cẩm liền giơ máy chụp một tấm ảnh.
“Giúp tra một , ảnh gửi email của .
Càng nhanh càng .”
Cúp máy, Thời Cẩm định lên.
Cửa quán mở, một đàn ông mặc vest thẳng thớm, dáng vẻ tinh bước .
Thấy cô dậy, tưởng cô đón , nụ mặt càng thêm ngạo mạn.
“Cô Thời, đúng ? là Phương Đồng Vĩ.”
Phương Đồng Vĩ cố tình tạo dáng, chìa tay .
Tư thế và nét mặt , dường như xin việc, mà như đang phỏng vấn Thời Cẩm.
Thời Cẩm đôi tay mặt, bắt, chỉ thản nhiên :
“Anh trễ năm phút.”
Phương Đồng Vĩ giải thích:
“Xin , đường tắc, nên mới muộn.”
Thời Cẩm mỉm :
“Cà phê ở đây cũng khá ngon, thể uống một ly hãy .”
Nói xong, cô bước ngoài.
Phương Đồng Vĩ sững sờ, chất vấn:
“Cô Thời, ý cô là ?”
“ ghét trễ hẹn.”
“ rõ lý do mà.”
Hắn chút bất phục. Trong suy nghĩ của , bản chịu đến đây là nể mặt đối phương, lẽ đối phương xem trọng, tôn trọng .
Không ngờ thái độ cô ngạo mạn, vô lý đến thế.
“Lý do?”
Thời Cẩm nhạt.
“Công ty các cách đây chỉ mười lăm phút đường, mồ hôi lấm tấm mặt cũng , bộ đến.
Một kẻ giữ đúng giờ, còn dối trắng trợn, chẳng chút giá trị nào.”
“ giá trị?”
Phương Đồng Vĩ tức đến bật :
“Cô bao nhiêu công ty đang mời ?
Điều kiện đưa cái nào cũng hơn cái nào.
Cô tưởng thật sự thèm cái công ty rách nát của cô ?”
“Không thể phủ nhận, xuất sắc.
chữ ‘thành tín’ mới là điều đáng để cân nhắc.”
Thời Cẩm thêm, lưng rời .
Chiều tối, cô nhận một email:
[Trần Xuyên, nam, hai mươi tám tuổi, nghề nghiệp, sống ở khu biệt thự cao cấp Hoa Quế Viên, phụ nữ lắm tiền b.a.o n.u.ô.i lâu năm, đời tư hỗn loạn…]
“Trần Xuyên.”
Đã đến lúc gặp mặt .
Miệng Tần Quân Uyển thể cạy mở, nhưng luôn cái miệng dễ mở hơn.
Thời Cẩm bấm gọi cho Trần Xuyên, đầu dây bên lâu mới .
Đến giây cuối cùng, vang lên giọng đàn ông bực bội:
“Ai đấy? Có chuyện thì . Không thì cút.”
“Có một vụ ăn, ?”
“Gọi nhầm ?”
Trần Xuyên nể giọng đối phương dễ nên cố nhẫn nhịn hỏi thêm một câu.
“Trần Xuyên, nam, hai mươi tám tuổi, hiện đang sống tại khu căn hộ cao cấp Hoa Quế Viên, đồng thời đang qua với ba cô bạn gái, và một phú bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-338339-ngao-man-va-vo-ly-do-hoi.html.]
Cần tiếp ?”
“Cô là ai? Rốt cuộc gì?”
Trần Xuyên lập tức cảnh giác.
“Đừng căng thẳng. chỉ bàn với một vụ mua bán.
Nếu thành công, sẽ nhận một khoản thù lao nhỏ.”
“Muốn gì?”
“Rất đơn giản. Từ miệng Tần Quân Uyển moi sự thật về việc bà nhận nuôi đứa con gái cùng huyết thống.”
Trần Xuyên kinh ngạc kêu lên:
“Cô là nhị tiểu thư nhà họ Lâm!”
“ .”
Trần Xuyên vỗ mạnh trán:
“ đúng đúng, cô .
Cô sự thật, vụ ăn thể nhận.
cô định trả bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi vạn!”
“Ít quá! Thời tiểu thư, cô là chủ tịch của Tập đoàn Cẩm Tú cơ mà.
Hai mươi vạn thì keo kiệt quá .”
Trần Xuyên quét sạch vẻ cáu gắt ban nãy, hứng thú hẳn lên.
“Ra giá .”
“Thẳng thắn đấy! Một giá trọn gói, một trăm vạn.”
là mở miệng sư tử!
Thời Cẩm mặt cảm xúc:
“Năm mươi vạn, trong vòng một tháng.”
“Ít quá.”
Trần Xuyên trong lòng động, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ bất mãn.
“Nhận ? Một câu thôi.”
Trần Xuyên c.ắ.n răng:
“Giao dịch.”
“Từ giờ việc gì, thể gọi .”
“Được.”
Cúp máy xong, Trần Xuyên mừng rỡ, cuối cùng cũng thể giải quyết khủng hoảng tài chính.
Hắn nheo mắt, nhanh chóng moi tin từ miệng bà già , như mới sớm lấy tiền.
Trần Xuyên lấy điện thoại chuyên dụng , gọi cho Tần Quân Uyển, nhưng gọi mãi ai .
Hắn nản, liên tục gọi, đến cuối cùng thì trực tiếp nhắn tin.
【Bảo bối, em .
Anh chuyện quan trọng với em, liên quan đến chuyện …
Thấy tin nhắn thì trả lời nhé. Yêu em.】
Trần Xuyên rõ bà thấy, nhưng cố tình bắt máy.
Không còn cách nào, đành tung chiêu cuối!
Quả nhiên, năm phút , điện thoại reo.
“Chuyện gì?”
Giọng Tần Quân Uyển vô cùng lạnh nhạt.
Từ khi giúp bà giải quyết ba của bà , liền lộ bộ mặt tham lam vô độ, hết đến khác đòi tiền, ngày càng nhiều, ngày càng quá đáng.
“Bảo bối, đừng lạnh lùng thế!
Anh chỉ gặp em thôi, ở khách sạn Hải Phi Nhĩ.”
“ rảnh.”
“Yên tâm, sẽ đòi tiền. Anh thật sự nhớ em.
Tám giờ tối, gặp về.”
Không cho bà cơ hội từ chối, Trần Xuyên cúp máy.
Tần Quân Uyển thể tin lời , nhưng buộc .
Khách sạn Hải Phi Nhĩ.
Ban đầu Tần Quân Uyển vẫn cảnh giác, nhưng Trần Xuyên chăm sóc ân cần, nhắc nửa lời đến tiền bạc.
Điều càng khiến bà cảnh giác hơn, nhưng nhanh tên cáo già tình trường chinh phục.
Sau một trận mây mưa cuồng nhiệt, Trần Xuyên bóp vai cho bà , bà nheo mắt khoan khoái, mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
“Vài ngày , con gái mà em nhận về đây ruột thịt, thật giả ?”
Trần Xuyên cố tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
“, ruột thịt.”
Tần Quân Uyển nheo mắt, thoải mái đáp.
Đã lâu bà từng thư giãn như .
“Hả! Thật sự con ruột .”
Trần Xuyên giả vờ kinh ngạc, thuận thế hỏi tiếp:
“Không ruột thịt, em nhận nó về?”