TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 336+337: Người nhà họ Lâm đến ép buộc - Tiệc tàn, người tan

Cập nhật lúc: 2025-09-30 05:38:46
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Tần Quân Uyển khi về phía Lâm Gia Thành, trong đáy mắt ngập tràn nụ thỏa mãn, nhưng miệng vẻ nỡ, đành lòng :

“Gia Thành, mấy ngày nữa Tử Minh sẽ đến chăm sóc ông. Ông cứ an tâm dưỡng bệnh.”

 

Lâm Uyển Nhi kéo rời khỏi phòng bệnh.

Người đang giường bỗng nhiên mở mắt, u uất trong lòng thể nào tiêu tan.

 

Vợ chồng vốn như đôi chim chung cành, nhưng khi tai họa ập đến thì mỗi bay một ngả.

Nhìn căn phòng bệnh trống trải, lòng Lâm Gia Thành dâng lên một nỗi bi thương.

 

Ông còn kịp chìm trong đau buồn bao lâu, cửa phòng bệnh mạnh mẽ đẩy .

Dẫn đầu là ba nhà họ Lâm, một nhóm ùn ùn kéo .

 

“Anh cả!”

Lâm Gia Huy bước lên phía .

 

“Anh cả, thế nào ?”

Lâm Gia Hùng cũng vội vàng hỏi.

 

Nhìn thấy mấy em ruột, Lâm Gia Thành chút an ủi.

Cuối cùng thì vẫn là nhà của đáng tin cậy.

 

“Chưa c.h.ế.t .”

 

Con trai của Lâm Gia Huy nhịn nổi mà lên tiếng:

“Bác cả, bộ sản nghiệp của nhà họ Lâm, cả cổ phần trong tay đều ngân hàng thu hết, đúng ?”

 

Ánh mắt của đồng loạt dồn về phía ông .

Lâm Gia Thành đưa mắt lướt qua từng gương mặt, trong lòng nặng trĩu.

Bọn họ lo cho ông , thật sự quan tâm đến ông , tất cả chỉ nhắm tiền.

 

Thấy ông trả lời, sốt ruột thúc giục:

“Bác cả, bác cũng một câu chứ? Có ?

Cổ phần của tập đoàn cũng phần của chúng , thể mất là mất, chuyện cho qua ?”

 

Đối diện với khí thế ép của đám vãn bối, thấy mấy em trai chỉ khoanh tay , cơn giận trong lòng Lâm Gia Thành bùng lên.

 

Ông từng chất vấn như thế, huống chi đối phương là hậu bối của chính .

 

“Đó là cổ phần của , của Lâm Gia Thành .

Từ khi nào đến lượt mấy kẻ vãn bối như các chất vấn?”

Giọng ông lạnh lùng.

 

Cháu trai cả  phục:

“Bác cả, lời của bác đúng .

Năm đó, ông nội đem bộ cổ phần giao cho bác là để bảo đảm quyền kiểm soát tuyệt đối của tập đoàn, để cho một bác.

Trong đó cũng phần của cha con và chú ba.”

 

“Anh hai sai. Cổ phần của tập đoàn vốn phần của cả hai nhà chúng .

Bây giờ chúng   quyền, cũng tư cách rõ ràng nó .”

Cháu trai thứ hai cũng chen lời.

 

Lâm Gia Thành thèm đáp hai đứa nhỏ, chỉ lạnh mắt về phía Lâm Gia Huy và Lâm Gia Hùng:

“Cút!”

 

“Anh cả, con trai   sai. Chuyện cổ phần, nhất định rõ.”

Lâm Gia Hùng chẳng hề nao núng, tiếp tục ép hỏi.

 

Nhìn hai , n.g.ự.c Lâm Gia Thành phập phồng dữ dội:

“Tốt, .   cho các , còn gì nữa, cái gì cũng còn!”

 

“Anh cả, thật đùa. Hai đứa nhỏ còn non nớt, ăn lỗ mãng,  sẽ dạy dỗ chúng.

giờ cổ phiếu đang tăng,  nghĩ chúng nên nhân cơ hội bán tháo thì hơn.

, để con bé Thời Tẩm chủ tịch hội đồng quản trị, chẳng trò ?”

Lâm Gia Huy cợt .

 

Trong ấn tượng của ông, cả luôn là chừa đường lui, thể tay trắng hết sạch, để gia sản trôi tuột như thế.

 

“Nếu hôm nay các đến đây là  lấy cổ phần, thì các thất vọng .

Ngay từ một năm , chuỗi vốn của công ty đứt.

Tập đoàn thể chống đỡ đến giờ, chính là dựa việc thế chấp cổ phần để sống qua ngày.

Số tiền sổ sách vốn ít, nhưng đều lão nhị lấy .

Các tiền, mà tìm lão nhị.”

 

Cậu hai nhà họ Lâm vốn gian xảo, thấy tình hình sớm chuẩn sẵn.

 

Cậu ba và tư nhà họ Lâm chẳng hề chia đồng nào, tất nhiên cam tâm.

Vừa tin Lâm Gia Thành đưa ngoài điều trị, bọn họ liền lập tức chạy đến, chính là để đòi tiền.

 

“Anh cả, chẳng lẽ chúng còn hiểu tính khí của ? Đừng giấu giếm nữa.

Hôm nay, tiền nhất định lấy chia cho chúng , nếu , chúng sẽ hết.”

Lâm Gia Hùng trực tiếp phịch xuống cạnh đầu giường, ánh mắt gắt gao dán chặt ông .

 

“Tin tin, các thể tự điều tra.

Các ép cũng vô ích. Muốn ở thì cứ ở .”

Lâm Gia Thành từng chữ từng câu thốt .

 

Bầu khí trong phòng bệnh như đông cứng , sự đè nén khiến khó thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-336337-nguoi-nha-ho-lam-den-ep-buoc-tiec-tan-nguoi-tan.html.]

 

“Đông thế gì?”

Y tá bước , phá vỡ sự căng thẳng.

 

Sau khi đo nhiệt độ cho Lâm Gia Thành, xác định bình thường, y tá liếc đám đông nghịt:

“Đến thăm thì đừng nán quá lâu. Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng.”

 

Y tá , Lâm Gia Thành lập tức nhắm mắt, buồn đám nữa.

 

Hai bên bàn bạc, mỗi nhà cử hai trông chừng, những khác thì trở về.

Họ quyết tâm theo dõi ông , tin rằng sớm muộn gì ông cũng sẽ lộ sơ hở.

 

Lâm Gia Thành chẳng khác nào một phạm nhân chính nhà của giam giữ.

 

Thế nào là tình ?

Trước mặt tiền bạc, tình nghĩa nào cũng chẳng còn.

 

Lòng ông chỉ còn nỗi bi thương, khát khao duy nhất là con trai sớm thả .

 

Bên , Tần Quân Uyển đưa Lâm Uyển Nhi trở về nhà họ Tần, lập tức hứng chịu những lời châm chọc, mỉa mai.

may , hai con họ đuổi .

 

Những ngày sống nhờ mái hiên khác nào dễ dàng.

con Tần Quân Uyển còn đường lui, đành nín nhịn để qua ngày.

 

Học viện Thịnh Đức

 

Thời Cẩm khép cuốn sách.

Đây là tiết học cuối cùng của cô ở nơi đây.

Từ hôm nay, cô sẽ lời tạm biệt với ngôi trường .

 

Cô nghiêng đầu sang chiếc ghế bên cạnh.

Kể từ gặp mặt cuối , nơi đó từng thấy bóng dáng nữa.

 

Lam Đoá Đoá bước lớp, thấy cô đang chiếc ghế trống, liền khẽ :

“Nghe Diệp Tiêu cha gửi nước ngoài du học .

Lễ nghiệp, e là sẽ xuất hiện .”

 

“Đi thôi! Hôm nay là ngày cuối, chúng hãy dạo một vòng, ngắm ngôi trường .”

 

Ba cùng bước con đường xanh mướt, cảm nhận ánh nắng đầu hạ dịu dàng mà ấm nóng.

 

Lam Đoá Đoá hai bạn, đầy lưu luyến:

trong nước, học cùng trường với các .”

 

thành tích của cô , cùng trường với họ khó.

Huống hồ, cha sớm sắp xếp cho cô nước ngoài học.

phản đối, cô cũng bất lực.

 

Diệp Thiển vỗ vai cô an ủi:

“Không , đến kỳ nghỉ hè, với Tiểu Cẩm sẽ sang nước ngoài thăm , tiện thể du lịch.”

 

cũng sẽ về thăm các . Thật sự nỡ rời xa.”

Mắt Lam Đoá Đoá đỏ hoe.

Có thể kết giao hai bạn tri kỷ như thế, là may mắn lớn nhất đời cô.

 

Ngày mai, cô .

 

Thời Cẩm dang rộng vòng tay.

Diệp Thiển cũng dang rộng vòng tay.

Ba ôm chặt lấy .

 

Đêm đó, họ cùng đến Nam Sơn ngắm cảnh đêm.

Trên đỉnh núi, ăn thịt nướng, uống rượu, ngắm thành phố rực rỡ ánh đèn nơi xa, cùng cất tiếng hát quen thuộc, mơ về tương lai.

 

Rượu say , là tự say.

Tiệc tàn, tan!

 

Khi tia nắng đầu tiên ló dạng nơi chân trời, ánh cam đỏ rực nhuộm hồng mây trắng, vạn vật như bừng tỉnh hào quang vàng rực.

 

Một chiếc xe sang dừng ở xa.

Tài xế đợi nơi cửa xe.

 

Lam Đoá Đoá tài xế đến đón, xoay đầu, hôn nhẹ lên trán Diệp Thiển và Thời Cẩm:

“Các đừng quên nhé.”

 

“Không .”

 

Sau cái ôm cuối cùng, Lam Đoá Đoá bước về phía chiếc xe.

Đến cửa, cô bỗng , hai bạn đang bên vách đá.

Ánh nắng vàng phủ lên bóng hình họ, mơ hồ như tranh vẽ.

 

“Tiểu thư, còn thời gian nữa.”

 

Lam Đoá Đoá khẽ gật đầu, xoay bước xe.

Cửa xe đóng , chiếc xe từ từ lăn bánh rời .

Ánh mắt Thời Cẩm và Diệp Thiển dõi theo chiếc xe đen , cho đến khi nó biến mất khỏi tầm .

Loading...