“Tiểu Cẩm, thể như .
Chúng là bạn từ nhỏ mà.”
Giọng Lưu Y Y nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở, đầy ấm ức.
“Từ nhỏ đến lớn đều chiếm tiện nghi của , vẫn nhớ rõ.
Cậu cần cố nhắc .”
“Cậu… thể thế, tất cả đều là tự nguyện giúp mà.”
Lưu Y Y vội vàng biện giải, sợ rằng chủ nhiệm sẽ tin lời cô.
Thời Cẩm khẽ khẩy, đáp , chỉ ngẩng đầu Vương chủ nhiệm:
“Chủ nhiệm, bận.”
Vương chủ nhiệm kẻ ngốc, dáng vẻ của hai thì hiểu quan hệ giữa họ chẳng gì, thậm chí thể là tệ hại.
Đáng chết, suýt chút nữa con nhỏ nghèo kiết xác lừa.
Vương chủ nhiệm nén cơn giận tính sổ, sang Thời Cẩm, híp mắt đưa tài liệu cho cô:
“Để gọi dẫn em ngay.”
Ông lập tức bấm điện thoại.
Mười phút , cửa phòng việc đẩy .
Thời Cẩm đàn ông trẻ đeo kính gọng, dáng vẻ thư sinh nho nhã, trong mắt bất giác dâng lên một tầng nước.
Ở Học viện Thịnh Đức , nếu ai từng dành cho cô nhiều thiện ý nhất, thì đó chính là thầy Đậu Nhất Tiêu.
Một thầy giáo trẻ trung, thanh tú, luôn nhiệt tình với học trò và đầy đam mê với công việc.
Thế nhưng, đến năm thứ ba giảng dạy, thầy phanh phui một vụ bê bối.
Trước làn sóng chỉ trích và công kích từ khắp nơi, nhà trường lập tức sa thải thầy, chấm dứt sự nghiệp giảng dạy, đồng thời để cho thầy một khoản nợ khổng lồ.
Khi , cô tin thầy thể chuyện như , nhưng những “chứng cứ xác thực” thể phản bác.
Mãi đến nhiều năm khi nghiệp, vô tình cuộc trò chuyện giữa Lâm Uyển Nhi và cô gái “ hại” năm đó, cô mới sự thật.
Thầy Đậu Nhất Tiêu chuyện .
Tất cả chỉ là vu khống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-28-nuoi-tiec-kiep-truoc.html.]
Mục đích đơn giản: trả thù thầy.
Chúng nhiều hãm hại Thời Cẩm nhưng thầy phát hiện và dạy cho một bài học.
Thầy Đậu là ngay thẳng, sợ quyền thế, nhưng trong mắt đám Lâm Uyển Nhi, đó là cố tình bao che cho Thời Cẩm.
Chúng ôm mối bất bình, bày bẫy hại thầy, khiến thầy mất cả tương lai.
Để trả món nợ từ trời rơi xuống đó, thầy cùng lúc ba công việc mỗi ngày.
Đến một đêm mưa, đường giao đồ ăn, thầy gặp tai nạn và qua đời.
[Ta g.i.ế.c Bách Nhân, nhưng Bách Nhân c.h.ế.t vì .]
Đó là điều khiến Thời Cẩm đau lòng nhất.
Nguyên tắc sống của cô là: ân tất báo, oán tất trả.
Có sẽ nghĩ, với tư cách là một giáo viên, lời công chính, giữ gìn công bằng vốn là bổn phận.
với Thời Cẩm, bất cứ ai với , cô đều khắc ghi.
Thế giới đơn giản là trắng hoặc đen.
Không ai cũng như Đậu Nhất Tiêu.
Nếu thầy cũng giống như Vương chủ nhiệm, gặp gió thì xoay chiều, coi lợi ích lên hàng đầu, thì thầy chết.
Đây chính là nỗi day dứt mà kiếp cô mãi nguôi.
Giờ phút , thấy Đậu Nhất Tiêu vẫn khỏe mạnh mặt , hốc mắt cô bất giác đỏ hoe.
Đời , cô sẽ để thảm kịch tái diễn, sẽ để thầy bước đường cùng nữa.
Đậu Nhất Tiêu cô gái xinh mặt, cảm thấy ánh mắt cô chút kỳ lạ, nhưng nghĩ nhiều.
Chỉ Vương chủ nhiệm dặn dò liên tục:
“Thầy Đậu, đây là học sinh mới chuyển lớp thầy, Thời Cẩm.
Thầy quan tâm em nhiều hơn, nếu tiến độ học tập theo kịp thì dạy bù thêm cho em .”
Nói xong, Vương chủ nhiệm dịu giọng sang Thời Cẩm:
“Có gì hiểu, em cứ tìm thầy giáo hoặc tìm thầy.”
Thầy Đậu Nhất Tiêu gật đầu nhận lời, đó dẫn Thời Cẩm rời khỏi văn phòng.
Bọn họ khỏi, trong phòng vang lên tiếng quát tháo của Vương chủ nhiệm.
Có thể tưởng tượng , Lưu Y Y mắng đến mức mất hết thể diện.