Lâm Uyển Nhi đáng thương ?
Cô “đáng thương” vì hưởng mười mấy năm vinh hoa phú quý?
Cô “đáng thương” vì về vẫn thể tiếp tục hưởng thụ?
Cô “đáng thương” vì chiếm chỗ của khác?
Cô “đáng thương” vì coa cô chịu khổ?
Rõ ràng là cô chỉ lấy thứ vốn thuộc về .
Vậy mà qua miệng bọn họ, cô biến thành kẻ trộm.
Thật nực đến cực điểm.
Họ thương hại Lâm Uyển Nhi vì cô mất danh phận “con gái ruột nhà họ Lâm”.
từng nghĩ xem cô mất những gì.
Bao năm qua, cô mất chỉ là tình , mà còn là nền giáo dục ưu tú, lễ nghi chuẩn mực…
Tất cả đều là thứ thể đo bằng tiền.
Còn Lâm Uyển Nhi mất gì?
Chỉ mất một cái danh phận “con gái ruột nhà họ Lâm”, ngoài chẳng mất mát gì hết.
So với Lâm Uyển Nhi, rốt cuộc ai mới là kẻ lợi nhất?
Nhìn bộ mặt và những lời lẽ của đám , Thời Cẩm thấy buồn , thấy đáng thương.
Buồn vì họ cố tình chọn cách “mù mắt”.
Đáng thương vì kiếp , để lấy lòng cha , cô theo lời Tần Quân Uyển, dám gây xích mích với bọn họ, chỉ nhẫn nhịn, kìm nén cơn giận.
Chính điều đó khiến bọn họ nước lấn tới, ức h.i.ế.p cô ngày càng dữ dội hơn.
Kiếp , cô sẽ nhẫn nhịn nữa.
Thời Cẩm về phía đám đông cách đó xa.
Trông thấy Hoàng Dật Vân đang vây quanh như một vị hoàng tử bước từ thế giới cổ tích.
Bên cạnh là những tiếng reo hò, phấn khích của đám đông.
Đôi mắt lạnh lùng của cô càng thêm băng giá.
Kiếp , kẻ nào từng ức hiếp, sỉ nhục cô, kiếp cô sẽ từng mà đòi , một ai thoát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-25-niem-bat-ngo-o-khap-noi.html.]
Thu hồi ánh mắt, Thời Cẩm xoay rời khỏi nơi náo nhiệt.
Rẽ một con đường nhỏ rợp bóng cây, nửa đường thì một cô gái mặc áo thun trắng, quần jeans chặn mặt cô, gương mặt mộc mạc đầy vẻ lo lắng.
“Bạn phía , xin đợi một chút.”
Lưu Y Y căng thẳng gọi với theo cô gái xinh , khí chất khác hẳn thường, trong lòng bất an, sợ cô vui.
Cô , học sinh ở Học viện Thịnh Đức đều ngạo mạn, khó bắt chuyện.
Vốn dĩ cô định phiền khác, nhưng thời gian sắp hết.
Nếu lỡ mất giờ báo danh, để trường hủy tư cách nhập học của cô…
Cha chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t cô .
Nghe tiếng quen thuộc phía , Thời Cẩm khựng , từ từ đầu, ánh mắt nửa nửa cô gái đang thấp thỏm mặt.
là bất ngờ ở khắp nơi.
Kkhông ngờ đầu tiên gặp ở đây là “ bạn ” từ nhỏ cùng lớn lên, Lưu Y Y.
Cái “ bạn ” từng ăn của cô, dùng của cô, luôn núp đôi cánh che chở của cô.
Cô sẽ bao giờ quên gương mặt của cô lúc gặp cuối ở kiếp .
Khi nhà họ Lâm định đem gả cho một lão biến thái nổi tiếng ở Hãn thành, cô tốn hết tâm sức để trốn thoát.
Trong cảnh nơi nương tựa, cô tìm đến Lưu Y Y, mong cô cho mượn chút tiền, giúp rời khỏi Hãn thành.
Người miệng thì vẻ đồng ý, nhưng chỉ trong chớp mắt đem vị trí của cô báo cho nhà họ Lâm.
Khi nhà họ Lâm đến đưa cô , ả một bên rơi những giọt “nước mắt cá sấu”.
Vẻ mặt uất ức :
“Cẩm Nhi, chú Lâm, cô Lâm là cha ruột của , họ sẽ hại .
Cậu xem, ngay cả khi dung mạo hủy, họ vẫn giúp tìm một vị đại gia, đủ thấy họ vẫn thương .
Chỉ là để lòng ghen tỵ che mờ đôi mắt nên thấy tấm lòng của họ.
Là con cái, thể oán trách cha chứ?
Cậu là bạn của , thấy lầm đường lạc lối.”