TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:29:39
Lượt xem: 20

Đại Lang nhìn nàng với vẻ tràn đầy mong đợi: “Thế…”

“Ta không làm không công giúp ngươi đâu.” Phó Yểu ngắt lời trước khi hắn kịp nói: “Tam Nương chắc đã nói với ngươi là không nên giao dịch với ta rồi nhỉ. Đúng như lời nàng ta nói, muốn lấy được thứ gì từ ta thì phải trả giá cho điều đó.”

“Nhưng ta không có tiền.” Đại Lang đáng thương nói.

Phó Yểu xẹt ngón tay qua bờ môi hắn: “Ta không cần tiền. Ta muốn lưỡi của ngươi.”

“Hả?” Đại Lang sợ tới mức tụt về phía sau, tay bịt kín miệng, hai mắt mở to tròn, nhìn vị đại tỷ tỷ trước mặt như một yêu quái ăn thịt người.

“Xem ngươi sợ chưa kìa.” Phó Yểu mỉm cười, nhưng giọng nói đó thật sự khiến người ta không thấy dễ chịu chút nào: “Ngươi yên tâm, sau khi giao dịch xong thì cùng lắm kiếp sau ngươi chỉ biến thành một người câm mà thôi. Sao, có hứng thú không?”

Đại Lang lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn không muốn.”

“Ồ.” Phó Yêu nghe được câu trả lời thì giọng điệu cũng thay đổi, đẩy nhẹ hắn ra ngoài, mất hứng đi về sau bình phong: “Thế khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì tới tìm ta.”

Đại Lang và Tam Nương ở bên ngoài liếc nhìn nhau, Tam Nương cong khóe môi nhìn hắn, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Nhưng Đại Lang lại biết nàng ta đang khen ngợi hắn.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Đại Lang vẫn như thường lệ, đưa phu thê Hà thợ mộc xuống núi, Tam Nương lần này không đi theo.

Nàng ta biết, quan chủ có lời muốn nói.

“Đứng ở cửa làm gì, vào trong nói chuyện.” Phó Yểu quả nhiên lên tiếng. “Vâng.” Tam Nương đi vào.

“Phó Tam, bắt ngươi làm tỳ nữ cho ta làm ngươi thấy ấm ức lắm đúng không?” Phó Yểu hỏi.

“Không.” Tam Nương đáp.

“Nhưng ta lại có cảm giác, ngươi thân là nữ nhi Phó gia, cho dù có c.h.ế.t thì vinh quang của Phó gia vẫn luôn hiện hữu trong lòng ngươi, khiến ngươi mặc dù đang làm chuyện thấp kém nhưng trong lòng lại ghét bỏ vị chủ nhân là ta. Điều này làm ta rất buồn.” Phó Yểu lạnh nhạt nói.

Tam Nương không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói: “Ngài lo lắng nhiều rồi. Tam Nương không có ý đó.”

“Đó là do ngươi cảm thấy không có mà thôi. Người Phó gia ai cũng bảo thủ cả.” Phó Yểu như nhớ tới điều gì, lạnh nhạt nở nụ cười: “Ngươi kế thừa cái tính này, rất tốt.”

Tam Nương im lặng một lúc, nói: “Ngài tức giận vì Đại Lang từ chối ngài sao? Nhưng hắn còn nhỏ, hắn cần một cuộc sống mới.”

“Ngươi tốt bụng thật đấy.” Phó Yểu cười khinh: “Chút đầu óc cũng không có, bảo sao bị vị hôn phu phái người mưu sát, cuối cùng chỉ có thể tích tụ oán khí, cầu xin người khác báo thù giúp mình.”

Chuyện cũ bị khơi dậy khiến lòng dạ Tam Nương đau nhói, không nhịn được mà run rẩy: “Ngài hà cớ gì phải nói khó nghe như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-9.html.]

“Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, hiện giờ ngươi chỉ là một linh hồn du đãng, chứ không phải là Tam tiểu thư của Phó gia. Cất hết sự tự đại của ngươi đi, hậu hạ ta thật tốt là nhiệm vụ của ngươi bây giờ. Trước kia đúng là ta đã đồng ý giúp ngươi báo thù, nhưng cũng không nói sẽ làm ngươi tận mắt nhìn thấy thù hận được báo.”

Lòng Tam Nương thắt chặt, cuối cùng cũng hiểu ý nàng muốn nói. Nàng ta ép mình cúi đầu, đáp: “Vâng.”

Khi Đại Lang trở về, cảm thấy không khí trong đạo quan trở nên kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu.

Lúc hắn nói chuyện với Tam Nương, Tam Nương vừa nói lắp vừa đáp lời như thường, còn quan chủ thì đã biến mất tăm.

Mấy ngày sau, trong đạo quan chỉ còn lại bọn họ, quan chủ vẫn không xuất hiện. Đại Lang cảm thấy nhẹ nhõm về chuyện này, còn lén nói với Tam Nương: “Đệ thật sự rất sợ quan chủ lén cắt lưỡi của đệ.”

Tam Nương không trả lời.

Với chuyện này, nàng ta cũng dám chắc chắn.

Tối hôm đó, Đại Lang ngồi trước cửa đạo quan, trông mong nhìn xuống chân núi.

Đã ba ngày rồi mà phụ mẫu hắn vẫn chưa tới.

“Chắc là có chuyện gì đó nên mới chậm vậy.” Hắn tự an ủi mình.

Nhưng tới ngày thứ tư, thứ năm, hắn vẫn không thấy ai cả. Mãi cho tới ngày thứ tám thì nương hắn mới vác đồ lên núi.

Bình thường những công việc như này đều do nam nhân làm, nữ nhân chỉ hỗ trợ giúp đỡ mà thôi. Nhưng giờ chỉ có một người lên núi thì chắc chắn đã có chuyện không tốt xảy ra.

Sau khi Tam Nương nhìn thấy thì cố giữ cho hắn bớt xúc động, mãi tới khi trời tối hẳn mới thả hắn ra.

Đại Lang vừa xuất hiện đã lập tức hỏi nương của hắn: “Hà sư phụ đâu?”

Hắn chưa nhận lại phụ mẫu của mình, bình thường đều dùng ‘Hà sư phụ’ và ‘Hà đại nương’ để gọi.

Hà nương tử nhìn thấy hắn, chưa nói lời nào đã rơi nước mắt. Nàng còn định quỳ xuống trước mặt Đại Lang nhưng bị Đại Lang giữ lấy: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngài mau nói đi, có lẽ ta có thể giúp đỡ.”

“Hắn bị bệnh. Đại phu nói rằng nếu không chữa trị thì sẽ xảy ra chuyện.” Hà nương tử vừa nói vừa rơi nước mắt: “Ta muốn cầu xin quan chủ cứu hắn, các ngươi có thể dẫn ta đi gặp quan chủ được không?” Giữa nhi tử và phu quân chỉ có thể cứu được một người, nàng suy nghĩ một đêm, quyết định cứu phu quân của mình.

“Cái gì!” Hai chân Đại Lang mềm nhũn, cả người gần như ngồi ngã trên mặt đất.

Tam Nương ở phía sau nghe được câu này cũng rất ngạc nhiên, ngừng bước.

“Ta có thể khẩn cầu các ngươi mang ta đi gặp quan chủ được không?” Hà nương tử vẫn còn tiếp tục cầu xin, nàng đã hoàn toàn gửi gắm hy vọng của mình vào nơi này rồi.

Loading...