TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-02-01 16:57:22
Lượt xem: 5
Giang chưởng quầy dựa người vào bàn, không nhìn hắn.
Cả hai lôi kéo một hồi, Dương đầu bếp nhanh chóng chạy tới chỗ quan chủ.
Quan chủ tài năng như vậy, hai đùi lại không có, nàng hoàn toàn có thể khiến chân Tiểu Uyển bị phế.
Ngày thường trong đạo quan cũng không có nhiều khách hành hương, tới mùng một và mười lăm mới nhộn nhịp hơn chút. Hôm nay không phải mùng một, mười lăm còn chưa tới, lúc này sau tượng Tam Thanh chỉ có Tam Nương đang ngồi viết chữ và Phó Yểu nằm nghỉ ngơi.
Lúc Dương đầu bếp chạy tới thì Tam Nương thấy hắn trước, nàng ta ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó nhìn về phía quan chủ đang nằm nghỉ trên ghế rồi mới đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Chân của Tiểu Uyển bị sao vậy?” Dương đầu bếp vội vàng hỏi: “Có phải muội ấy trao đổi gì đó với quan chủ không?”
“Chuyện này ngươi phải hỏi Giang chưởng quầy.” Tam Nương nói.
Dương đầu bếp nghe nàng ta nói thế thì hiểu: “Tam Nương, cô nương có thể giúp ta nói với quan chủ là dùng chân của ta đổi cho Tiểu Uyển được không? Xem như ta cầu xin cô nương.”
Tam Nương thấy hắn như thế thì đành thở dài, nói: “Dương thúc, ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi. Nhưng chuyện này ngươi vẫn nên thương lượng với Giang chưởng quầy trước thì hơn, bằng không hai người cứ thay phiên nhau chạy tới trao đổi như thế thì quan chủ cũng chẳng cần giao dịch với người khác nữa, nhờ hai người là đã có thể gom đủ một thân thể rồi.”
Dương đầu bếp lúc này cũng bình tĩnh lại, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, mệt mỏi nói: “Chuyện gì muội ấy cũng không nói cho ta biết, cứ nghĩ rằng làm thế thì ta sẽ yên tâm hơn. Nhưng mỗi khi thấy muội ấy không ổn thì sao mà ta có thể vui vẻ cho được.”
“Đây là lần cuối cùng.” Giang chưởng quầy đỡ ghế đi vào. Nàng nhìn phu quân mình, dịu dàng nói: “Ta hứa, đây sẽ là lần cuối. Về sau cho dù có chuyện gì xảy ra ta đều sẽ nói cho huynh hết, được không?”
“Nhưng mà…”
“Nếu không thì, năm sau ta sẽ nói cho huynh chuyện lần này.” Giang chưởng quầy lùi về sau một bước: “Ta không muốn giấu huynh, nhưng ta muốn kéo dài thời gian một chút. Tới lúc đó huynh muốn biết điều gì ta cũng nói hết, được chứ?”
“Ta…” Dương đầu bếp thấy đôi mắt đầy vẻ quyết tâm của nàng thì hiểu, giờ mà có ép nữa cũng chỉ làm nàng khó xử hơn thôi, thế nên hắn đành phải đứng dậy, nhượng bộ nói: “Thật chứ?”
Chỉ một năm, hắn có thể chờ thê tử từ từ tháo gỡ khúc mắc, kể hết mọi chuyện cho hắn.
“Giang Tiểu Uyển ta nói được làm được.” Giang chưởng quầy nói. “Tiểu Uyển…” Dương đầu bếp ôm lấy thê tử.
“Dương ca…”
Tam Nương thấy cả hai đã ôm lấy nhau, nói rõ nỗi lòng với nhau thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện của Dương Anh lúc này đúng là khó nói, đợi một thời gian sau dù sao cũng tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-68.html.]
“Ta nói này, các ngươi đủ rồi đấy.” Phó Yểu đa ra từ phía sau tượng Tam Thanh: “Các ngươi nghĩ ta không có mắt thì sẽ không thấy thật đấy à? Có chuyện gì thì vào trong mà nói, đừng có mà cản trở việc buôn bán của ta.”
Câu này của nàng khiến phu thê Dương đầu đỏ mặt, lúc Dương đầu bếp định ôm thê tử về thì có người đi vào.
Một vị khách ngoài ý muốn.
Dương Anh nhìn phụ thân đã lâu không gặp, lại nhìn sang kế mẫu được hắn ôm trong lòng, hắn ta đột nhiên không biết phải mở lời thế nào, chỉ hỏi: “Đây là Thanh Tùng Quan sao?”
Dương đầu bếp buông thê tử xuống, hung ác nói: “Ngươi tới đây làm cái gì, nơi này không chào mừng ngươi. Ta và ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Dương Anh cứng người, đáp: “Ta biết, ta chỉ muốn tới đây để…”
“Dương đại ca.” Giang chưởng quầy đột nhiên mở miệng gọi Dương đầu bếp lại: “Huynh đỡ ta về phòng đi.”
Dương đầu bếp liếc nhìn nhi tử bất hiếu rồi đỡ thê tử về phòng.
Dương Anh nhìn bóng dáng kế mẫu khập khiễng rời đi, hít một hơi thật sâu rồi đi vào đạo quan.
Trong đạo quan, Tam Nương vẫn giữ nguyên bộ dạng như trước, Dương Anh nhìn chằm chằm nàng ta một hồi, lúc này mới hơi tin lời Triệu Hưng Thái nói: “Quan chủ có ở đây không?”
Tam Nương còn chưa đáp thì Phó Yểu đã lên tiếng: “Ở đây, qua đây đi.”
Dương Anh vòng ra sau tượng Tam Thanh, quả nhiên nhìn thấy nữ tử mặc hắc y trong tửu lầu lúc trước, chỉ là nàng không còn đội mũ nữa, để lộ mặt mũi.
“Ngươi tìm ta?” Phó Yểu nói: “Vì chuyện của Giang chưởng quầy?”
Dương Anh không phủ nhận, gật đầu đáp: “Đúng thế. Triệu Hưng Thái nói lần này ta được thả ra là nhờ kế mẫu đã làm giao dịch với ngài, cái giá là một chân của người.”
“Hắn nói gì ngươi cũng tin à?” Phó Yểu hỏi.
“Ta cũng không tin lắm.” Dương Anh nói thật: “Nhưng ta cũng không biết tại sao mình lại tìm tới đây. Ta không muốn thiếu nợ người thêm nữa.”
“Ồ.” Phó Yểu gật đầu: “Nếu đó là sự thật thì sao? Đúng là nàng đã làm giao dịch với ta, ta cũng thật sự có thể thực hiện nguyện vọng của bất kì kẻ nào. Vậy thì ngươi quyết định thế nào?”
Dương Anh há miệng, một lúc sau vẫn không lên tiếng.
Phó Yểu không hề nôn nóng, từ từ lắc lư ghế gỗ, đợi hắn ta đáp lời.
Một lúc sau, Dương Anh dường như đã quyết tâm, nói: “Nếu được, xin ngài hãy nhận giao dịch với ta.”
“Ồ.” Phó Yểu hiểu: “Ngươi muốn dùng chân của mình đổi cho nàng à? Chuyện này tất nhiên là được, ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Nhưng chỉ một chân của ngươi thôi thì không đủ đâu.”