TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:09:37
Lượt xem: 13
Dù Tam Nương nghĩ gì, Giang chưởng quầy cũng nhanh chóng tìm được Phó Yểu.
Phó Yểu nghe nàng nói rằng muốn ở lại, quay sang nhìn Dương đầu bếp đang bổ củi bên cạnh: “Tên nam nhân này tốt cỡ đó à? Còn quan trọng hơn cả đôi mắt của ngươi?”
Thành thật mà nói, bộ dạng của Dương đầu bếp lúc còn trẻ cũng không tệ, nhưng dáng người mập mạp của bây giờ không hề hấp dẫn chút nào.
Giang chưởng quầy hơi sửng sốt nhưng hiểu ra ngay: “Ngài đã biết rồi sao.” Giang chưởng quầy hơi ngại ngùng.
Đúng là nàng cũng không tốt bụng tới vậy. Sỡ dĩ, dùng thủ đoạn quyết tuyệt như vậy để cắt đứt với Dương Anh là vì nàng đã không còn kiên nhẫn.
“Ta biết là ngài thấy không đáng. Chỉ là một nam nhân không có gì cả, đâu đáng để ta trả giá nhiều đến thế. Ta từng là hoa khôi, năm đó ở bên sông Tần Hoài, dạng nam nhân nào mà ta chưa từng gặp qua? Tuấn tú, nhiều tiền, quyền quý, thậm chí là tài tử nổi danh thiên hạ cũng đều phải lấy lòng ta. Dương ca trừ việc nấu ăn khá là ngon, thật lòng với ta, chuyện gì cũng nghe lời ta, còn lại thì không thể so sánh với người khác được.
Đúng là ta không có chàng ấy vẫn sẽ sống rất tốt, nhưng chàng ấy không có ta thì phải làm sao đây? Có một nhi tử như vậy, cuộc đời sau này của chàng ấy sẽ gặp toàn bất hạnh.
Ta nghĩ, nam nhân này đã đào tim đào phổi cho ta suốt mười tám năm, nếu chàng ấy không thể xử lý chuyện này thì để ta. Dùng một đôi mắt, đổi lại cả đời chàng ấy nghe theo ta, ta thấy rất đáng giá.”
Phó Yểu im lặng một hồi, chắp tay nói: “Giang đại ca, thất kính thất kính.”
Giang chưởng quầy lập tức chắp tay đáp lễ, nói: “Phó quan chủ, kính đã lâu, kính đã lâu.”
Thế là lúc Hà thợ mộc tới lắp cửa cho đạo quan, phát hiện trong đạo quan có thêm một vị đầu bếp và một người tiếp khách.
…
Trong Thủy huyện.
Vì mới qua trận tuyết lớn, Triệu Hưng Thái không thể rời khỏi thành, vậy nên đành tìm một khách điếm mà trú lại.
Do ở lại trong thành nên hắn vẫn nghe được một vài tin tức, ví dụ như chuyện Giang Nguyệt tửu lầu đổi chủ.
Tiếc là vị thiếu đông gia này không có tài năng hay thủ đoạn gì cả, tay nghề bếp núc cũng bình thường, bản thân hắn ta lại không biết cách tiếp đãi khách nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-27.html.]
Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy đều đi, khách quen cũng biết hai người bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, cho nên cũng chẳng tới tửu lầu nữa. Khách mới thì không thích đồ ăn của tửu lầu, ăn một lần là thôi. Lâu ngày, tửu lầu vốn đắt khách nhất huyện thành nay lại trở nên ảm đạm.
Nhưng chuyện làm ăn kém chỉ mới bắt đầu.
Chưa gì đã có bọn lưu manh đầu đường xó chợ tới gây chuyện, hở chút là đập ghế phá bàn, không cho tiền là không chịu đi. Cho dù có tìm quan sai tới cũng thế, quan sai vừa rời khỏi là chúng lại đổi nhóm khác tới hành hung…
Triệu Hưng Thái biết chuyện này chỉ là một trong những thủ đoạn của kẻ sau màn, dùng để chiếm đoạt Giang Nguyệt tửu lầu mà thôi. Tửu lầu làm ăn không được tốt, Dương Anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc bán đi.
Nhưng Triệu Hưng Thái lại nhận ra bản thân đã đánh giá thấp sự ác độc của lòng người. Một khi có thể dùng thủ đoạn thấp hèn để đạt được thứ mình muốn, sẽ có rất nhiều người không còn là con người nữa.
Cuối tháng chạp, Giang Nguyệt tửu lầu vốn đang rơi vào tình cảnh ảm đạm, hiếm khi có một lần đông khách. Dương Anh nhiệt tình mời khách nhân vào cửa, khách nhân lại vì một miếng thức ăn của tửu lầu mà hộc m.á.u c.h.ế.t tức tưởi.
Những rắc rối trước kia có lẽ vẫn để tửu lầu kéo dài được chút hơi tàn, nhưng hiện giờ xảy ra án mạng, chủ tiệm là Dương Anh nhanh chóng bị đưa đi, Giang Nguyệt tửu lầu sụp đổ trong một đêm.
Lúc sau vụ án được xử lý cực kì “thuận lợi”, đầu bếp và tiểu nhị đều khai là do chủ nhân ra lệnh, bởi vì trước đó chủ nhân và vị khách c.h.ế.t đi kia có xích mích. Ngoại trừ nhân chứng, còn có vật chứng. Thuốc độc cũng được báo rằng do Dương Anh tự mua.
Nhân chứng vật chứng đã đủ, Dương Anh có giải thích thế nào cũng chỉ đổi lấy tra tấn.
Trong hoàn cảnh sống không bằng c.h.ế.t đó, rất ít người có thể kiên trì được. Dương Anh lại không phải người có tâm trí cứng cỏi, nhận tội là chuyện đã được dự đoán trước.
Giết người thì đền mạng, sau khi Dương Anh bị phán xử trảm vào mùa thu năm sau, Triệu Hưng Thái tới thăm ngục một lần.
Trong ngục giam, trên người Dương Anh dính đầy vết máu, chỉ ngẩng đầu thôi cũng khó.
Hắn ta ngước mắt nhìn, nhận ra đây là học đồ trước kia của phụ thân, khóe môi cong lên: “Ngươi tới đây để chê cười ta đấy à?”
Triệu Hưng Thái giật khóe môi, cầm một thứ nhét vào trong nhà giam: “Tấm biển này ta nhặt được ven đường. Trên đời này không còn chỗ cho nó dung thân, ta nghĩ nên đưa nó cho ngươi.”
Hắn nói xong liền rời khỏi ngục giam.
Sau khi hắn rời đi, Dương Anh mới cử động mí mắt, nhìn bốn chữ to trên bảng hiệu, hai mắt vô hồn.
Giang Nguyệt tửu lầu.