TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:23:03
Lượt xem: 0

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì các nha hoàn đã dậy thay y phục, nha hoàn ngủ cùng Trân Châu thấy nàng ta không tỉnh thì vỗ mạnh vào chăn: “Trân Châu, mau dậy đi.”

Các nha hoàn cần phải chuẩn bị xong xuôi trước khi cô nương tỉnh dậy.

Nha hoàn vỗ một lúc vẫn không nghe thấy Trân Châu lên tiếng, vội vàng vén chăn lên, lúc này vẻ mặt Trân Châu đã tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Nàng ta lại vươn tay sờ xuống dưới lưng Trân Châu, y phục nàng ta đã ướt đẫm, nhưng tiết trời khi này đâu có nóng tới vậy.

“Trân Châu, ngươi bệnh rồi à?”

Nha hoàn dứt lời, những nha hoàn khác bên cạnh cũng vội vàng vây lại. Các nàng vội kiểm tra: “Đúng là bị bệnh rồi.”

“Phải mời đại phu tới xem mới được.”

“Hôm qua ta đã thấy sắc mặt của nàng không được tốt rồi, hôm nay quả nhiên là dậy không nổi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta còn phải đi hầu hạ Thất cô nương nữa.”

Bọn nha hoàn im lặng, cuối cùng đành quyết định là sẽ để Trân Châu nghỉ ngơi, các nàng làm hết mọi việc cho cô nương.

“Nhưng cứ để nàng nằm như thế này cũng không ổn, phải mời đại phu.” Một nha hoàn nói.

“Nếu chúng ta đi tìm đại phu thì Trân Châu không thể ở lại trong phủ được.” Một nha hoàn khác nói.

Quy định trong phủ có nói, nha hoàn bị bệnh phải đưa về thôn trang, khi nào khỏe mạnh mới được quay về.

Nhưng đa số những người được đưa đi thì không bao lâu sau, vị trí trong phủ cũng đã mất, trừ trường hợp chủ tử nhớ thương thì gần như không còn có cơ hội để quay về nữa. Có điều đã được chủ tử để ý thì chắc chắn sẽ không bị đưa đi.

Các nha hoàn trong phòng đều không muốn Trân Châu rời phủ.

“Hay là thế này đi, chút nữa chúng ta tìm cách xem có thể nhờ ai đó mang thuốc viên vào không.” Một nha đầu lớn tuổi nhất mở miệng.

Bọn họ không thể sắc thuốc, nhưng thuốc viên thì sẽ không bị phát hiện. Nếu Trân Châu âm thầm khỏi bệnh, vậy thì không còn gì lo lắng nữa.

“Được, tạm thời chúng ta chỉ có thể làm được thế thôi.”

Các nàng thương lượng xong mọi chuyện, bắt đầu nấu nước nóng cho Trân Châu uống, còn giúp nàng ta đổi sang bộ y phục khô ráo, phủi sạch chăn đệm, sau đó mới bắt đầu làm việc.

“Thật ra ta thấy nếu để Trần Châu đi nông trang có khi còn tốt hơn.” Có người nhìn Trân Châu một lúc, mở miệng nói.

Câu nói của nàng ta khiến cả phòng chìm vào im lặng.

Một lúc sau, nha hoàn lớn tuổi kia nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, làm việc thôi.” Mọi người lúc này mới chia nhau rời đi.

Nha hoàn lớn tuổi nhất đang định rời đi, bàn tay đột nhiên bị Trân Châu nắm lấy.

“Thúy Kiều.” Trân Châu khó khăn mở miệng: “Nếu ta chết, xin ngươi hãy giúp ta cầm số bạc đó về nhà, đưa cho phụ mẫu ta…”

Thúy Kiều cầm tay nàng ta nhét vào chăn, phủi miệng nói: “Ngươi đừng hòng làm biếng, hai ngày này cho ngươi nghỉ ngơi, đợi hai ngày sau ngươi phải dậy làm việc tiếp. Đừng nói c.h.ế.t hay là không, ngươi chắc chắn sẽ khỏe lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-234.html.]

Trân Châu nhắm hai mắt, không nói gì nữa.

Mạng sống của nô tài là thứ không đáng giá nhất, cho dù có c.h.ế.t thì chủ tử cũng chỉ giả vờ thương tiếc, niệm một câu “A di đà phật” mà thôi.

Không có ai để ý đến mạng sống của các nàng cả.

Cùng lúc đó, ở Định Quốc Công phủ.

Từ năm ngoái, sau khi Kỳ Sương Bạch kiếm mười vạn tiền lãi cho Quốc Công phủ xong, giờ với Phó gia gã đã nổi tiếng không kém gì lúc thi đậu Trạng Nguyên, ra vào Định Quốc Công phủ cũng không còn bị gây khó dễ nữa.

Lần này gã tới đây là muốn tạm biệt Phó Ngũ Nương.

“Năm ngoái làm ăn rất tốt, ta định nhân dịp này làm thêm một vụ cuối.” Kỳ Sương Bạch dịu dàng nhìn thê tử: “Có lẽ lúc nàng sinh con ta sẽ không về kịp, ta tới đây để xin nàng thông cảm.”

Bụng của Phó Ngũ Nương đã được tám tháng, chỉ còn hơn tháng nữa là đến thời điểm sinh nở, nàng ta vốn sợ khi đó Kỳ Sương Bạch sẽ ra tay hại mình, trong lòng chỉ mong gã cách càng xa càng tốt.

“Sao phu quân lại nói thế?” Nàng ta giận dỗi: “Nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên phải bôn ba bên ngoài. Ta có Liên Diệp chăm sóc đã đủ rồi, chàng cứ yên tâm đi làm ăn đi.”

Kỳ Sương Bạch lập tức ra vẻ cảm động: “Nương tử thật là lòng dạ rộng lượng, vi phu phước đức ba đời mới cưới được nàng.” Gã nói xong, cầm nhân sâm tổ yến đã chuẩn bị trước đưa cho Liên Diệp: “Đây là những thứ ta đặc biệt mua về, đến lúc đó nàng muốn ăn thì ăn, không cần phải để ý tới người khác.”

Phó Ngũ Nương cười đáp: “Chàng có lòng.”

Sau khi hai phu thê diễn cảnh ấm áp hòa thuận xong, Kỳ Sương Bạch nhanh chóng rời khỏi phòng trong.

Thấy gã đã đi, Phó Ngũ Nương lập tức nói với Liên Diệp: “Mấy thứ gã vừa đưa, ngươi hãy sắp xếp ổn thỏa, sau đó tặng cho mấy thẩm thẩm của ta đi.”

Sao nàng ta dám chạm tay vào đồ của Kỳ Sương Bạch chứ?

“Vâng, bây giờ ta sẽ đi xem thử canh nấu cho ngài đã xong chưa.” Liên Diệp dọn dẹp mọi thứ, rời khỏi phòng.

Một lúc sau, Liên Diệp thấy có người đang đợi mình ở ngoài.

Nàng ta vuốt cây trâm trên đầu, bước tới hỏi: “Cô gia, giờ tiết trời vẫn còn lạnh, sao ngài lại đứng ở đây?”

Kỳ Sương Bạch quay đầu lại nhìn nàng ta, cười nói: “Ta đang nghĩ, mấy thứ ta đưa vừa rồi có làm nương tử hài lòng không.”

“Cô gia đưa tặng, cô nương tất nhiên vui vẻ.” Liên Diệp đáp.

“Phải ăn vào thì mới biết có được hay không chứ.” Kỳ Sương Bạch nói: “Ăn ngon mới tính.”

Liên Diệp che miệng cười: “Ngài yên tâm, cô nương của chúng ta chắc chắn sẽ hài lòng. Lúc cô gia về là có thể ôm nhi tử của mình rồi.”

“Có nàng ở đây, ta rất yên tâm.” Kỳ Sương Bạch nói: “Lần này ta ra ngoài, nàng muốn cái gì cứ nói, ta sẽ mang về cho nàng.”

Liên Diệp to gan ngẩng đầu nhìn thẳng gã: “Liên Diệp không cần gì cả, chỉ cần cô gia bình an trở về là được rồi.”

Loading...