TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-03-27 09:53:40
Lượt xem: 0

Ý nàng là nếu Ninh Khang không muốn gả thì cũng không phải là không có cách, chỉ là cách này hiện phụ thuộc vào vị Phó quan chủ kia.

Ninh Khang sao có thể không hiểu ý nàng: “Nương nương, vị Phó quan chủ này tài giỏi tới vậy sao?”

Nàng ta cực kỳ tò mò.

Tạm thời Hoàng hậu cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả, đành phải nói một cách mơ hồ: “Những lời đồn mà muội nghe được, không có cái nào là giả.”

Ninh Khang biết Hoàng hậu không phải loại người hai mặt, Hoàng huynh thích nàng cũng vì nàng tuy có thủ đoạn, nhưng lại không hề lạm dụng nó.

Ngay cả nàng cũng nói như vậy, chứng tỏ rằng Đại Chu của bọn họ tám, chín phần là có một vị cao nhân tài giỏi.

“Ta đã biết, đa tạ nương nương chỉ bảo.” Ninh Khang cười: “Vậy chuyện thanh kiếm này đành phiền nương nương giúp ta đổi thành đồ thật.”

“Khách sáo với ta làm gì.” Hoàng hậu quẹt nhẹ mũi nàng ta. Lúc này, bên ngoài có cung nữ vào bẩm báo rằng quý phi tới. Ninh Khang không có ý định tránh mặt.

Quý phi tới đây mục đích cũng chỉ là để nói chuyện phiếm. Ban đầu nàng ta còn hỏi Ninh Khang thấy thế nào, sau đó nhanh chóng xoay người kể mấy chuyện thú vị khi tranh sủng của các phi tần cho Hoàng hậu nghe, sau đó còn nhắc tới việc vị phi tử nào đó mới được thị tẩm mấy hôm trước, hôm nay cái đuôi đã vểnh cao cỡ nào.

Ban đầu Ninh Khang còn tưởng rằng quý phi đang ghen, nhưng nàng ta càng nghe lại càng thấy quái lạ.

“Ngự hoa viên của bệ hạ nhiều như vậy, hôm nay dỗ cái này, ngày mai dỗ cái kia, vậy mà hai mắt còn chưa choáng váng.” Quý phi phe phẩy cây quạt mỹ nhân, dáng vẻ như những chuyện đang kể đây không liên quan gì tới mình, ánh mắt thậm chí còn mang chút châm chọc: “Nghe nói đang chuẩn bị tuyển tú tiếp, đến lúc đó lại có hoa mới vào cung, ta muốn nhìn xem hắn sẽ lắc lư trong bụi hoa thế nào.”

Trái tim Hoàng hậu vốn đã hơi mềm mỏng đi vì dạo này bệ hạ đều ngủ lại Dực Khôn Cung, mà giờ nghe quý phi nói vậy, chút mềm mại đó của nàng lập tức trở nên cứng rắn.

Sĩ chi đam hề! Do khả thuế dã. Nữ chi đam hề! Bất khả thuế dã.*

*Editor tạm dịch: Nam say mê nữ thì còn dứt ra được. Nữ đã say mê nam thì không thể thoát ra.

Thánh nhân sẽ vẫn là thánh nhân, mãi mãi không thể nào trở thành vị phu quân mà nàng mong muốn.

Ninh Khang cuối cùng cũng biết điểm quái lạ nằm ở đâu. Quý phi này đang châm ngòi ly gián.

Có điều nàng ta không định cãi lại giúp hoàng huynh.

Nàng ta ở thâm cung đã lâu, nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân vào đêm khuya cũng nhiều, nàng thấy Hoàng hậu nên vô tình một chút sẽ có thể sống tốt hơn. Hoàng huynh không có tình yêu của Hoàng hậu nhiều lắm chỉ hơi không vui, nhưng Hoàng hậu nếu vì tình mà đau khổ, vậy thì cả đời đều thảm hại. Trong chuyện lần này, nàng ta thấy đau lòng cho Hoàng hậu hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-212.html.]

“Ta đây đi trước vậy.” Ninh Khang đứng lên nói: “Chuyện trước đó nhờ nương nương, mong nương nương để tâm đến.”

“Cứ đi đi, khi nào xong việc ta sẽ sai người đến báo cho muội biết.” Hoàng hậu đáp.

Sau khi Ninh Khang rời đi, Hoàng hậu và quý phi cùng trò chuyện thêm một lát rồi mới đi xử lý chuyện được nhờ. Nàng sai người mời thánh nhân tới dùng cơm trưa, trong bữa cơm, nàng mới nói chuyện này.

Thánh nhân suy nghĩ một lúc, sai người cầm kiếm tới phủ thế tử Trấn Nam Vương. Hắn không hề gây ồn ào làm tổn hại đến thanh danh của nhau, chỉ nói rõ một điều: Khi nào cầm kiếm thật tới thì hôn sự này sẽ thành.

Trấn Nam Vương thật sự không định cố tình mang đồ dỏm tới như vậy, đến tận bây giờ bọn họ cũng mới biết Thần Quang được truyền từ đời này tới đời khác của bọn họ lại là đồ giả.

Thế tử Trấn Nam Vương không nói hai lời, sai người cầm tin nhanh chóng trở về Tây Nam cách tám trăm dặm, đồng thời bản thân cũng tìm cách để lấy lại Thần Quang thật sự.

Cùng lúc này, Thẩm Tích cũng vừa cưỡi ngựa tới ngoài thành Trường An.

Mất nguyên một ngày, nàng ta mới quen dần với địa hình của Trường An, cuối cùng cầm thư của Phùng Bằng tới được Phùng gia.

Quản gia thấy trong thư là nét chữ của Ngũ công tử, không dám chậm trễ, sai người bẩm báo lại cho phu nhân. Phùng phu nhân biết tin có nữ tử cầm thư của nhi tử mình tới tìm thì thấy rất bất ngờ, tự mình ra mặt đón khách.

Thẩm Tích đưa thư cho Phùng phu nhân xem, tỏ vẻ bảo nàng cứ đi về trước, một thời gian nữa là xử lý xong, tới lúc đó sẽ có người tới báo cho nàng ta hay.

Thẩm Tích không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng lên nói lời cảm ơn. Nàng ta tuy là người giang hồ nhưng cũng không phải kẻ vô lễ, chỉ có điều so với nữ tử chốn khuê phòng, nàng ta hào phóng hơn chút mà thôi.

Phùng phu nhân lại nói bóng nói gió về quan hệ giữa nàng ta và nhi tử mình một lúc, biết cả hai chỉ tình cờ gặp gỡ, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tạm thời bà còn chưa thể chấp nhận được việc nhi tử cưới một nữ nhi giang hồ.

Thẩm Tích không hề hay biết bản thân đang bị dụ dỗ nói ra mọi chuyện, thấy đã đạt được mục đích, Phùng phu nhân cũng nâng chén trà lên, nàng ta biết tới lúc nên tạm biệt, lập tức đứng dậy lấy cớ có việc, chào tạm biệt Phùng phu nhân.

Sau khi Thẩm Tích về đến khách điếm, ngay hôm sau đã có người tới báo rằng từ hôm nay trở đi, nàng ta sẽ làm việc ở đốc tra tư thuộc Lục Phiến Môn, trở thành một trong số các bộ khoái.

Thẩm Tích không nghĩ bản thân lại có thể dễ dàng gia nhập vào Lục Phiến Môn trong truyền thuyết như vậy, vui vẻ tới mức khó lòng bình tĩnh được.

Đến khi nàng nhận y phục bộ khoái và lệnh bài Lục Phiến Môn, đang định thử đồ xem có hợp hay không, ngay lúc đó vô tình nghe được tiếng người nói chuyện ở cách vách.

“Bên trên bảo chúng ta tìm Thần Quang, nhưng không phải Thần Quang đang nằm trong tay công chúa à?”

“Nghe nói nó là đồ giả, hiện giờ vẫn chưa nói gì với người ngoài, nếu không cần thì gì sai chúng ta đi tìm cơ chứ.”

Hai người kia nói chuyện một lúc thì rời đi, Thẩm Tích không ngờ, chuyện đầu tiên mình nghe được trong Lục Phiến Môn lại liên quan tới phụ thân mình…

Loading...