TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-03-27 09:50:48
Lượt xem: 0
Trong lúc tàn hồn còn đang vui vẻ khi được ngọc thạch bao quanh thì Vĩnh An Hầu phu nhân cũng tiến cung.
Theo quy tắc, sau khi bà ta dâng bái thiếp, phải đợi đến khi người trong cung trả lời, ít nhất cũng phải mất ba ngày mới được vào cung.
Có điều lần này bái thiếp không rơi vào tay Hoàng hậu, thánh nhân đã trực tiếp cho bà ta tiến cung, vậy nên mới miễn được một bước này.
Vĩnh An Hầu phu nhân gửi bái thiếp vốn chỉ ôm lòng muốn thử vận may, vậy mà không ngờ thánh nhân lại thật sự khai ân, trong lòng bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng hậu không ngờ mẫu thân lại tới, suốt mấy tháng qua, nàng hoàn toàn không biết ngoài cung đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám đi hỏi thăm tình hình.
Lúc này nàng cũng không biết Vĩnh An Hầu phu nhân đã trải qua những chuyện gì.
“Bái kiến nương nương.”
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt và khí thế của mẫu thân đã thay đổi không ít, tự mình tới đỡ bà ta dậy, nói: “Ngài đừng đa lễ.”
Hai người dù sao cũng là mẹ con, dù trước kia có chuyện gì không vui, sau một khoảng thời gian không tiếp xúc, khi gặp lại vẫn sẽ thấy vui mừng.
“Nương nương.” Vĩnh An Hầu phu nhân nắm lấy tay nữ nhi, nói: “Con phải nắm chắc cơ hội để nhận được sủng ái. Chúng ta đều là những kẻ vô dụng, không thể giúp đỡ cho con. Thế nhưng con vẫn luôn bị cấm túc như này mãi cũng không phải là chuyện tốt gì, dù con không suy nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Ngũ điện hạ chứ.”
Thật ra Hoàng hậu biết, lý do mà hoàng thượng cho mẫu thân tiến cung là vì ám chỉ muốn cho nàng ra ngoài.
“Được, con sẽ nghe lời ngài.” Hoàng hậu từ trước tới nay vẫn luôn là một người dịu dàng: “Trong nhà sao rồi?”
“Vẫn vậy thôi.” Đôi mắt Vĩnh An Hầu phu nhân bỗng chốc đỏ bừng: “Ta hối hận rồi, ta không nên hành xử bất công như vậy. A Hành thật sự rất độc ác.”
Sau đó, bà ta kể lại hết chuyện mình bị trúng gió, từ đầu tới cuối.
Khi nhìn vào gương mặt tức giận của nữ nhi, đột nhiên bà ta thấy trái tim mình trở nên bình tĩnh hơn nhiều, chuyện chỉ sống được ba tháng nữa cũng không nói ra.
Bà ta đã mất đi nhi tử hiếu thảo nhất, thế nhưng bà ta vẫn còn một nữ nhi vì mình mà đau lòng.
“Ta hối hận rồi.” Bà ta nhìn nữ nhi, lặp lại lần nữa. Bà nói ra câu này là vì cảm thấy hổ thẹn với nữ nhi.
Hoàng hậu không ngờ chỉ mới mấy tháng trôi qua mà hầu phủ đã xảy ra nhiều chuyện tới vậy. Trong lòng nàng cực kỳ giận dữ, thế nhưng vẫn cố gắng mà nhịn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-203.html.]
Hiện giờ có nổi giận cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi. “Vậy bây giờ ngài định làm gì?” Nàng hỏi mẫu thân.
Vĩnh An Hầu phu nhân nói: “Dù sao thì nó cũng là nhi tử của ta, mọi chuyện xảy ra cho tới bây giờ đều do ta gieo gió gặt bão, ta cũng không thể hòa li với cha con. Yên tâm đi, giờ ta đã khỏi bệnh, bọn họ không thể bắt nạt ta được nữa đâu. Con bây giờ mới là người mà ta lo lắng nhất.”
“Ngài không cần phải lo lắng cho ta.” Hoàng hậu cũng đã có tính toán riêng của mình, chút nữa nàng sẽ hạ một đạo ý chỉ về nhà, để người trong nhà an phận chút.
“Ừ, từ nhỏ con đã rất thông minh rồi.” Vĩnh An Hầu phu nhân nói: “Đôi khi ta thấy mình thật may mắn, may rằng con không giống ta và cha con. Tính tình A Hành thật sự rất mưu mô xảo quyệt, lòng dạ lại hẹp hòi, là một kẻ độc ác, về sau con tuyệt đối không được dìu dắt nó, nếu không tới lúc đó nó nhất định sẽ liên lụy tới con.”
Vĩnh An Hầu phu nhân lải nhải liên tục, mãi tới khi sắc trời không còn sớm nữa mới đứng dậy cáo lui.
Bà ta rời đi, cung nữ bên cạnh Hoàng hậu lập tức lên tiếng: “Không ngờ con người sau khi gặp khó khăn thì tính cách có thể hoà nhã đi nhiều tới vậy.”
Trước kia hầu phu nhân luôn nhìn người bằng lỗ mũi, ai bà cũng nhìn với ánh mắt khinh thường. Vậy mà giờ bà ta có thể suy nghĩ cho nương nương như vậy, đúng là đã đổi tính.
Hoàng hậu chỉ im lặng không nói gì.
…
Tối đó, thánh nhân phê tấu chương xong, nói với thái giám bên cạnh: “Hoàng hậu thế nào rồi?”
Đại thái giám lập tức bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương đã báo cho Thái Y Viện không cần tới khám nữa.”
“Nghĩa là hết bệnh rồi đúng không?” Thánh nhân đứng lên: “Nếu hết bệnh rồi thì chúng ta qua đó. Cầm theo cả thanh cổ kiếm mà ban ngày Phó quan chủ mang tới nữa, đưa cho Hoàng hậu xem qua chút, có lẽ nàng sẽ thích.”
Đại thái giám lập tức vui vẻ ra mặt: “Nô tài lập tức đi lấy ngay.”
Hắn cực kỳ vui vẻ với việc quan hệ giữa thánh nhân và hoàng hậu tốt đẹp trở lại. Nếu không, thật sự là mỗi ngày trôi qua đều rất vất vả, bản thân hắn cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Toàn bộ nữ nhân trong hậu cung, chỉ có mình Hoàng hậu là bước vào được trái tim bệ hạ, nếu không đã chẳng chuẩn bị bậc thang cho nương nương bước xuống.
Đại thái giám đi vào tư khố, vừa lấy kiếm vừa nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.
Hắn xoay người nhìn xung quanh, thấy những viên ngọc thạch được khảm trên mấy cái hộp xung quanh đều đã trở thành đá vụn.
Dù sao hắn cũng đã quen với việc nhìn loại đá vụn như vậy rồi.
Trước đó đám ngọc thạch được đưa tới chỗ Ngũ điện hạ cũng đã biến thành loại đá vụn như vậy.