TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-03-27 09:50:04
Lượt xem: 0

Hôm sau, tin tức Vĩnh An Hầu phu nhân hết trúng gió đã truyền đi khắp nơi.

Đây cũng chẳng phải là do người hầu lắm miệng, mà là do Vĩnh An Hầu phu nhân gửi bái thiếp, muốn vào cung gặp mặt Hoàng hậu, để chuyện này truyền ra bên ngoài.

Trong cung, thánh nhân nghe tin, mắt vẫn dán vào tấu chương: “Khỏe rồi?”

“Đúng là đã khỏe lại. Nghe nói dáng vẻ sáng hôm nay không khác gì người bình thường.” Đại thái giám đáp.

“Vậy sao?” Thánh nhân vốn không định cho bà ta vào cung, nhưng khi nghĩ tới Hoàng hậu còn đang bị cấm túc, vẫn nói: “Cho bà ta vào gặp Hoàng hậu đi.”

Hắn vốn cho rằng Hoàng hậu xin hắn cho chịu cấm túc sẽ chỉ cố được một hai tháng, ai ngờ mãi đến tận bây giờ vẫn không thấy Hoàng hậu than thở tiếng nào.

Chuyện này làm hắn bực bội không thôi.

Hắn nghĩ nếu có Vĩnh An Hầu phu nhân khuyên bảo, Hoàng hậu hẳn sẽ chủ động cúi đầu với hắn.

“Đúng thế.” Đại thái giám sai người truyền chỉ xuống, nhanh chóng tiến lên nói: “Bệ hạ, quốc sư cầu kiến.”

Đã lâu rồi thánh nhân không gặp quốc sư, xém chút nữa đã quên mất còn có một người như vậy.

“Cái tên quái đản này tới tìm quả nhân chắc chắn không có chuyện gì tốt.” Ý của thánh nhân là không muốn gặp.

Đại thái giám nói: “Hắn nói là muốn dâng một thanh kiếm cổ cho ngài xem thử.”

Thánh nhân biết đại thái giám luôn ở cạnh mình không phải kẻ ngu ngốc, đã biết ý của hắn còn cố ý nói câu này, xem ra thanh kiếm đó cũng có chút lai lịch.

“Truyền.” Hắn thả bút son xuống, xoa nhẹ giữa mày, nói: “Ai ai cũng muốn lên làm hoàng đế, thế nhưng chỉ hoàng đế mới biết vị trí này mệt mỏi đến nhường nào.”

“Bệ hạ là chủ nhân của thiên hạ này.” Đại thái giám lập tức nâng một ly trà cho hắn: “Thiên hạ này nếu không có ngài thì không thể tiếp tục sinh hoạt bình thường được. Vì để bá tánh được sống những ngày bình yên, ngài cũng chỉ có thể tiếp tục vất vả.”

Thánh nhân mỉm cười, bưng trà uống một ngụm.

Khoảng mười lăm phút sau, Thiên Huyền Tử mới bước vào chính điện, tay ôm theo một hộp đựng kiếm.

Đây là chiếc hộp tối qua hắn đã vội vàng tìm về, nhìn bề ngoài của nó không quá mỹ lệ, thậm chí còn có vẻ khá bình thường.

“Bái kiến bệ hạ.” Hắn khom lưng hành lễ.

“Ừm.” Thánh nhân khẽ gật đầu: “Nghe nói hôm nay ngươi tới đây hiến kiếm? Xem ra khoảng thời gian qua ngươi đã tiến bộ không ít, còn biết mang quà đến cho quả nhân chứ không phải mang đi bán.”

Lời châm chọc mỉa mai này của thánh nhân hoàn toàn không khiến Thiên Huyền Tử bối rối, thậm chí hắn còn ngẩng đầu, sửa lại lời thánh nhân: “Vi thần không tới hiến kiếm ạ.”

Thánh nhân: “…” Gân xanh trên trán không nhịn được mà gồ lên: “Vậy ngươi tới đây làm gì, là tới để quả nhân kiểm tra xem kiếm của ngươi thế nào à?”

“Cũng không phải.” Thiên Huyền Tử giao hộp kiếm cho đại thái giám: “Có người nhờ vi thần mang tới để bệ hạ giám định và thưởng thức.”

“Ồ?” Thánh nhân dựa lưng vào long ỷ, thấy thái giám kiểm tra hộp kiếm xong, không phát hiện cơ quan nào kỳ lạ thì lập tức ra hiệu cho đối phương mang kiếm lên: “Ai bảo ngươi mang tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-202.html.]

Thiên Huyền Tử không chút do dự, nhanh miệng khai ra Phó Yểu: “Là Phó quan chủ ạ.”

Phó Yểu ở nơi xa: “…Thiên Mính Tử, sau này mà mồ của ngươi có bị ta với thánh nhân rủ nhau đào lên thì ngươi biết phải tìm ai để tính sổ rồi đấy.”

“Là nàng à?” Sau chuyện lần trước, thánh nhân đã ít đề phòng Phó Yểu hơn nhiều.

Hắn từng sai người đi điều tra Phó Yểu, từng động thái của nàng đều rất có kế hoạch, đồng thời hắn cũng nhận ra Phó Yểu là một người thật sự thông minh.

Đối phó với người thông minh không phải việc quá đáng sợ, vì người thông minh sẽ không giống kẻ ngốc, vô duyên vô cớ đi gây thù chuốc oán khắp nơi.

Điều làm hắn không thích chính là những kẻ chỉ có chút tài năng đã vô pháp vô thiên, không còn nể mặt ai nữa. Người như thế mới đúng là tai họa.

“Nàng kêu ngươi mang vào thì ngươi mang vào luôn à?” Thánh nhân ngẩng đầu nhìn Thiên Huyền Tử: “Hình như ngươi là thần tử của quả nhân, sao lại đi nghe lời người khác thế?”

Thiên Huyền Tử hết sức tự nhiên mà bỏ qua câu sau, chỉ nói: “Vi thần đã hỏi qua Phó quan chủ rằng thanh kiếm này có vấn đề gì không, nàng nói trong cung còn ba vị cao tăng, nếu có vấn đề thì mấy vị cao tăng đó chắc chắn sẽ nhận ra được.”

Thánh nhân không biết mục đích của Phó Yểu là gì, trong nhà kho của hắn còn trữ một đống cổ kiếm, thế nên thanh kiếm xám xịt này thật sự không gợi dậy chút hứng thú nào.

Hắn đặt thanh kiếm lên bàn, nói với thái giám bên cạnh: “Lát nữa ngươi mang nó tới cho ba vị cao tăng xem thử, nếu không có vấn đề gì thì đem cất đi.”

Hắn cũng lười đoán mục đích cuối cùng của Phó Yểu, dù sao về sau nàng chắc chắn sẽ tự động tìm tới cửa.

“Vâng.”

Đại thái giám cất kiếm đi, lúc lui xuống còn không quên kéo theo cả Thiên Huyền Tử.

Thiên Huyền Tử bước ra ngoài đã lập tức có ý xuất cung. Đại thái giám chỉ ước cái tên quái đản này nhanh chóng biến mất, thế nhưng khi bọn họ vừa bước xuống bậc thang, ba vị cao tăng không biết đã tới từ lúc nào.

“Đại sư.” Đại thái giám vội vã hành lễ.

Ba vị cao tăng có vẻ ngoài rất hiền hòa: “A di đà phật, chúng ta tới đây là muốn thỉnh giáo đạo pháp của quốc sư.”

Bọn họ vừa nói dứt câu đã “mời” Thiên Huyền Tử đi mất.

Buổi tối, khi đại thái giám tới nơi ở của ba vị cao tăng đã thấy cảnh Thiên Huyền Tử bị nâng ra ngoài.

“…” Đại thái giám nhìn dáng vẻ gặp chuyện đen đủi của Thiên Huyền Tử, đột nhiên thấy hết thảy sự khó chịu trong lòng đều được giải tỏa.

Tên Thiên Huyền Tử nhà ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

Đại thái giám nghĩ vậy, vui vẻ ôm kiếm vào trong phòng, sau khi nghe họ nói không có vấn đề gì thì vô cùng sung sướng, nhanh chóng bỏ kiếm vào tư khố của bệ hạ.

Tối đó, tàn hồn trong cổ kiếm nhìn ngọc thạch chất đầy xung quanh, hạnh phúc tới mức muốn bật khóc.

Cuối cùng thì hắn cũng được ăn no rồi…

Loading...