TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-03-26 14:32:46
Lượt xem: 0

“Hoa ngôn xảo ngữ.”

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin lời ngươi lần nữa sao.”

Cho dù Phùng Bằng có nói gì đi nữa, năm con quỷ vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Phùng Bằng biết mình có nói tới gãy răng cũng chỉ có một mình mình tin mà thôi. Hắn không vì mình mà giải thích nữa, chỉ nói: “Hiện giờ ta đã giống với các ngươi, khi vào điện Diêm La rồi, ta tin rằng Diêm Vương sẽ chỉ cho ta cách bồi thường các ngươi.”

“Ngươi còn muốn tới trước mặt Diêm Vương? Có lẽ ngươi không biết, linh hồn còn sống như ngươi chính là món ăn ngon nhất.”

“Ngươi nghĩ đêm nay mình có thể trốn thoát sao?”

“Đây là do ngươi nợ chúng ta, ngươi nhất định phải trả lại.”

Bọn họ vây lấy Phùng Bằng, đang chuẩn bị há miệng cắn thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người: “Linh hồn còn sống thơm ngon như vậy, các vị có thể chia cho ta một miếng không?”

Năm con quỷ xoay đầu nhìn lại, thấy một nữ nhân không biết đã đứng trên mỏm đá nơi Phùng Bằng tỉnh lại từ lúc nào. Nữ nhân kia nở nụ cười, thế nhưng trong tay lại cầm một thanh d.a.o găm hình rắn, khiến bọn họ thấy cực kỳ nguy hiểm.

“Ngươi là ai?” Hài tử lớn tuổi nhất trong năm con quỷ mở miệng hỏi.

“Ta chỉ là người đi ngang qua đây thôi.” Phó Yểu ngắm nhìn d.a.o găm, bước trên mặt nước tới chỗ bọn họ: “Tục ngữ đã nói, ai gặp thì người đó có phần, các vị chắc không keo kiệt đến vậy chứ?”

Năm con quỷ lập tức thả Phùng Bằng xuống, tự tách ra, bao vây lấy nữ nhân hắc y vừa xuất hiện, muốn ra tay trước để chiếm lợi thế. Có điều nữ nhân kia chỉ nhẹ nhàng giơ tay, tất cả bọn họ đã bị đẩy rơi hết vào trong nước, dù rằng không bị thương nhưng lại chẳng có một cơ hội phản kháng nào.

“Oán quỷ mới sống mấy năm mà đã kiêu ngạo tới vậy rồi.” Phó Yểu “chậc chậc” hai tiếng: “Lúc ta mới có chút đạo hạnh như các ngươi còn lo kẹp chặt cái đuôi làm người, mới có thể sống sót tới tận bây giờ.”

“Ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì!” Năm con quỷ tức giận nói.

“Không phải ta đã nói rồi sao? Chia cho ta một nửa là được.” Phó Yểu bước tới trước mặt Phùng Bằng, cầm d.a.o găm quơ tay múa chân trước mặt hắn: “Các ngươi nghĩ xem nên cắt dọc hay cắt ngang đây? Ta thì sao cũng được, có điều ta phải tôn trọng ý kiến của các ngươi nữa chứ.”

Năm con quỷ còn chưa nói gì, Phùng Bằng đã gần như muốn khóc: “Quan chủ…” Hắn chưa từng biết quan chủ còn có sở thích như thế này nữa.

Phó Yểu cầm d.a.o găm xoay một vòng xinh đẹp, nói: “Sợ rồi? Ta thấy lúc nãy ngươi còn hiên ngang lẫm liệt lắm cơ mà, cứ tưởng ngươi không sợ c.h.ế.t chứ.”

“Sao ta có thể không sợ c.h.ế.t được chứ, có điều là do ta nợ bọn họ trước.” Phùng Bằng nói: “Nợ thì phải trả, đây là điều đương nhiên.”

“À.” Phó Yểu gật đầu: “Câu này rất chính xác. Nếu đã vậy thì ngươi cứ yên tâm, khả năng dùng d.a.o của ta rất tốt, dù ta có cắt ngươi thành sáu phần hay sáu mươi phần thì ngươi cũng không thấy đau gì đâu. Tự ngươi chọn đi, là sáu phần hay sáu mươi phần, đừng nghĩ tới sáu trăm phần, hồn phách nát như vậy ăn vào miệng chẳng cảm giác gì cả, sáu mươi phần còn miễn cưỡng chấp nhận được.”

Phùng Bằng: “…”

Hắn nghĩ mình nên khóc thêm lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-195.html.]

Đám quỷ lúc này cũng phản ứng lại: “Hai người các ngươi quen nhau?”

“Có quen biết chút chút.” Phó Yểu lại quơ tay múa chân trước mặt Phùng Bằng: “Các ngươi muốn ăn phần nào thì nói trước cho ta biết, ta sẽ giữ lại cho các ngươi.”

Năm con quỷ xem như được mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên chúng nó thấy một người như vậy.

“Sao ngươi lại không giúp hắn?”

“Sao lại phải giúp?” Phó Yểu hỏi ngược lại: “Chính hắn nói là thiếu nợ thì phải trả. Hắn còn chưa ý kiến việc c.h.ế.t phải vào miệng các ngươi thì ta ý kiến làm gì?”

Năm con quỷ: “…”

Có lẽ kiến thức của bọn nó đúng là quá ít ỏi rồi.

“Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi đúng là ngu ngốc, ngay cả hãm hại người khác cũng không biết.” Phó Yểu nói: “Hắn thiếu của các ngươi năm mạng, các ngươi lại chỉ nhận được có một phần linh hồn của hắn, à không, phải là nửa linh hồn mới đúng, có thấy công bằng không hả? Mặc dù sau chuyện này thì ân oán giữa các ngươi sẽ kết thúc, thế nhưng cuối cùng sẽ chẳng nhận được ích lợi gì cả, ngược lại còn khiến các ngươi tăng thêm sát nghiệt.”

Năm con quỷ: “Ý ngươi là gì?”

“Ta muốn nói là trước sau gì cũng nợ, chúng ta có thể từ từ bóc lột hắn, để hắn trả nợ cho chúng ta lâu dài.” Phó Yểu xách lỗ tai Phùng Bằng nói tiếp: “Trước đó hắn gặp tai nạn mà không c.h.ế.t tức là có phúc duyên. Nếu mà mạnh tay cố cướp đoạt sẽ làm các ngươi bị phản phệ. Không bằng để hắn trở lại dương gian, về sau công đức kiếm được chia một nửa cho các ngươi, công đức là thứ tốt, các ngươi cũng biết rõ rồi đấy.”

Năm con quỷ nghe xong, bắt đầu do dự.

Nếu bọn chúng ăn Phùng Bằng hôm nay, đạo hạnh của bọn họ cũng chỉ tăng lên một chút xíu. Nếu để hắn giúp bọn chúng kiếm công đức, bọn chúng về sau còn có thể dựa vào đó để tu luyện cơ thể, dù có không dùng tới thì khi chuyển thế đầu thai cũng được sinh ra trong một gia đình tốt.

“Sao lại chỉ cho chúng ta một nửa?” Bọn chúng muốn có tất cả.

“Bởi vì nửa còn lại thuộc về ta.” Phó Yểu nói: “Tất nhiên, nếu các ngươi thấy không hài lòng với một nửa thì ta cũng có thể cố mà lấy hết.”

“Ngươi làm vậy khác nào đang ăn cướp!” Năm con quỷ cực kỳ ấm ức. “Giờ ta mới thấy các ngươi mới thông minh lên được chút đấy.”

“…”

“Các ngươi không nói gì thì xem như không có ý kiến ha.” Phó Yểu lập tức quyết định, nàng xoay người nhìn về phía Phùng Bằng, hắn lập tức đáp: “Ta cũng không có ý kiến!”

Phó Yểu cười nhạo: “Ngươi cũng không có tư cách để ý kiến đâu. Được rồi, giờ thì tất cả đều vui vẻ, mọi người tự tìm đường về nhà đi.”

Nàng cất d.a.o găm đi, Phùng Bằng bị nàng đẩy một cái, linh hồn lập tức về lại cơ thể, năm con quỷ kia thì vẫn nổi trên mặt nước, vẻ mặt hết sức tủi thân.

Phó Yểu tới bất ngờ, đi cũng đột ngột. Đến khi Phùng Bằng mở to hai mắt thì cũng chỉ còn nhìn thấy năm con quỷ đối diện mình.

Loading...