TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-03-26 14:20:32
Lượt xem: 0
Sau khi lệnh này được ban xuống, học sinh trong thư viện đều rất bất mãn. Đạo quan là đạo quan, thư viện là thư viện, bọn họ tới đạo quan thì liên quan gì tới thư viện chứ?
Nhưng tới khi bọn họ tự ý đến đạo quan thì lại phát hiện trước cửa có một vị nam nhân cao lớn ngồi đó, muốn vào trong cũng không phải là không thể, chỉ cần mỗi ngày đưa hắn mười lượng bạc, nếu không thì biến.
Bọn học sinh chưa bao giờ gặp kẻ nào tham lam như thế, bắt đầu nói ra nói vào, giọng ám chỉ hy vọng rằng nam nhân sẽ xấu hổ, nhưng nam nhân kia lại chỉ ngoáy lỗ tai, nói: “Các ngươi mắng mấy câu thì tính thêm mấy lượng bạc, các ngươi cứ từ từ mà mắng, dù sao ta cũng không thấy nóng.”
“Đồ vô sỉ!” Bọn học sinh thua trận phải bỏ về, sau đó lại nghĩ thêm đủ mọi cách cũng không thể vào đạo quan được, chỉ đành thuận theo yêu cầu của tiên sinh, ngoan ngoãn tham gia kỳ thi hàng tuần.
Các học sinh trong thư viện đều cố gắng tranh nhau vị trí được tới đạo quan để hóng mát, bên ngoài Phương gia thôn lại có một thư sinh mệt mỏi đi đến.
Sau khi xuống xe ngựa, hắn lau lớp mồ hôi dưới cằm, nhìn cảnh tượng núi non được ánh nắng chiếu sáng trước mặt, thở phào một hơi.
Nơi này núi sông tú lệ, không giống mấy chỗ ô hợp hỗn loạn kia, chắc sẽ không gặp phải mấy thứ như vậy.
Từ nhỏ hắn đã yếu bóng vía, thường xuyên thấy những thứ mà người khác không thể thấy được. Những năm qua, để có thể né tránh mấy thứ đó, hắn đã liên tục thay đổi chỗ ở, cuối cùng lại nghe nói Lục An tiên sinh xây thư viện ngay cạnh Thủy huyện, hơn nữa bên cạnh còn có một tòa đạo quan rất linh, nên hắn mới quyết định tới nơi này xin học.
Giờ nhìn qua, nơi có đạo quan ở đúng là không tệ, hắn chắc chắn đã tới đúng chỗ rồi.
Hắn vác rương đựng sách trên lưng, đi tới thư viện, nơi này không phải ai cũng được nhận vào, cần phải kiểm tra lực học của người tới, phải đạt tiêu chuẩn mới có tư cách nhập học.
Chuyện này vẫn thường hay xảy ra ở những thư viện có chút tiếng tăm, vậy nên vị thư sinh này cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Ngươi tên là gì?” Tiên sinh ra đề hỏi.
“Tại hạ Phùng Bằng.” Thư sinh trả lời đầy cung kính.
Tiên sinh nhìn bài thi của hắn, vuốt râu hỏi: “Ta thấy trình độ của ngươi không hề kém, trước kia cũng từng cầu học rồi đúng không?”
Phùng Bằng thành thật đáp: “Học ở Quốc Tử Giám.”
“Ồ?” Vị tiên sinh hết sức kinh ngạc: “Vậy sao không ở lại Quốc Tử Giám mà tới chỗ này.”
Quốc Tử Giám là nơi mà ai cũng muốn vào nhưng không phải ai cũng được, người này lại làm ngược, tự chạy khỏi Quốc Tử Giám.
Phùng Bằng đâu thể nói vì hắn thường xuyên gặp được mấy người bạn học trong Quốc Tử Giám, ai ngờ vừa vỗ vai một cái, đối phương xoay người lại để lộ một gương mặt đầy xương xẩu được? Đáng sợ hơn nữa là bọn họ nghĩ rằng mình vẫn còn sống, cứ một hai bắt hắn luận bàn kinh sử, sao mà hắn có thể chịu nổi chứ, chỉ đành tìm nơi khác để tiếp tục cầu học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-170.html.]
Hắn đã chuyển tới vài chỗ, giờ mới tới đây.
Nhưng lý do này, hắn mà nói ra thì ai tin được chứ?
Phùng Bằng hùng hồn đáp: “Quốc Tử Giám là nơi rất tốt, nhưng Trường An quá nhộn nhịp, khiến lòng dạ học sinh không cách nào bình tĩnh được, vậy nên mới muốn tìm một nơi yên tĩnh để đọc sách, thi đậu công danh.”
Những người lớn tuổi còn chưa vào triều làm quan đa số đều là thư sinh thanh cao. Mấy lời này của Phùng Bằng cực kỳ hợp ý vị tiên sinh ra đề, thế là tiên sinh vung tay, thư viện của Thủy huyện có thêm một học sinh.
Sau khi vào được thư viện, Phùng Bằng thấy tinh thần mình được nâng lên rất nhiều. Hắn đã quan sát qua rồi, trong này thật sự không hề có một vị “tiền bối”
nào, hắn vui tới mức muốn bật khóc khi đã thật sự tìm được nơi bản thân thuộc về.
Căn phòng hắn được phân có ba vị bạn học, ngay khi các bạn học biết hắn tới từ Trường An thì tỏ ra cực kỳ khách sáo, thậm chí còn nhiệt tình dẫn hắn đi dạo một vòng quanh thư viện.
“Thanh Tùng Quan ở trên núi.” Dường như trước đây vị bạn học này đã từng gặp chuyện không vui ở đạo quan: “Nghe nói tượng thần trong đó rất linh, có điều quan chủ là một tên keo kiệt, muốn được vào nghỉ mát thì phải bỏ tiền. Sau này tốt nhất là ngươi nên né chỗ đó ra xa chút.”
Bọn họ giới thiệu Thanh Tùng Quan xong thì nhanh chân dẫn Phùng Bằng đi tham quan nơi nghỉ ngơi, Tàng Thư Các và nhà ăn, cuối cùng khi đi ngang qua rừng hòe, các bạn học dặn: “Chỗ này không được đi vào, nghe nói là nơi ở của các thợ thủ công rất giỏi, không ai được phép tới làm phiền bọn họ.”
“Ồ.” Phùng Bằng gật đầu, trong lòng thấy rất kỳ lạ.
Vì trời sinh nên hắn cực kỳ nhạy cảm với mấy thứ huyền bí. Cây hòe chứa quỷ, rất ít người lại chuyên môn trồng loại cây này, vậy mà chỗ này còn có nguyên một rừng, thật sự rất nhiều.
Lúc này hắn thấy bên trong có hai ông lão đi ngang qua, y phục trên người thật sự là của thợ thủ công. Hắn lập tức thấy bản thân mình đã nghĩ nhiều, có người sống ở bên trong thì sao mà xuất hiện mấy thứ kia được chứ.
Rất nhiều người dù có dùng cả đời cũng không thể nhìn thấy những thứ kia được một lần, không phải ai cũng xui xẻo như hắn.
Sau khi thích ứng được với cuộc sống ở thư viện, hắn vừa hay bắt kịp tuần thi cử đầu tiên.
Hắn vốn là học sinh mới tới, thư viện sẽ không yêu cầu quá cao với hắn. Có điều tiên sinh ra đề lúc đầu đã thấy học thức của hắn không hề tệ, cho hắn tham gia thi cử hàng tuần, muốn thử sức hắn.
Kết quả của cuộc thi nhanh chóng được công bó, Phùng Bằng trở thành người đứng đầu ngoại viện.
Phùng Bằng không có cảm xúc gì đặc biệt lắm với danh hiệu “đệ nhất” này. Hắn vốn dĩ không hề ngốc, nếu không phải có lý do khiến hắn bị giữ lại thì không chừng đã sớm thi đỗ tiến sĩ rồi.
Ba người đứng đầu trong kỳ thi tuần có cơ hội tới đạo quan hóng mát, Phùng Bằng cũng không ham gì việc này, có điều hắn vẫn đi, không muốn mình quá khác biệt với mọi người, thế là hắn chuẩn bị theo quy định của thư viện, sau hai ngày đi học, hắn theo hai người bạn cùng lớp lên núi…