TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-03-26 14:18:58
Lượt xem: 0
Bây giờ Phó Thị Lang chỉ biết hận sao bản thân quá bất lực, đồng thời cảm giác khác thường cũng dần trào dâng trong lòng.
Những chuyện này thật sự chỉ là một giấc mơ?
Hay là nữ nhi vài năm sau thật sự đã không còn ông ở bên quan tâm chăm sóc, cuộc sống hàng ngày đều là như vậy?
Nữ nhi trước mắt ông kia đã uống hết chén thuốc, nhị tẩu bắt đầu đề cập tới chuyện của hồi môn. Ông nhìn dáng vẻ ngây thơ của nữ nhi, cứ liên tục gật đầu, nói rằng các trưởng bối cứ tùy ý sai phái. Lúc nàng mới nghe được một nửa thì cơ thể bắt đầu mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi.
Có lẽ là vì thái độ của nàng rất ngoan ngoãn, nhị tẩu Phó Thị Lang hài lòng rời đi. Ông vốn định tới gần hơn để quan sát nữ nhi, ai ngờ người vốn đang nằm nhắm mắt trên giường kia lại đột ngột mở mắt ra, nghiêng người dùng tay móc họng.
Phó Thị Lang nhìn nàng cố gắng nôn chỗ thuốc vừa uống vào mà không phát ra một âm thanh nào, lòng lập tức hiểu ra, có nhiều việc không phải nữ nhi ông không hiểu, chẳng qua là ở trong tình huống đó, nàng chỉ có thể giả bộ hồ đồ, như vậy mới có thể bảo đảm tính mạng.
Ông càng hiểu ra bao nhiêu thì lại càng đau lòng bấy nhiêu.
Viên ngọc quý ông nâng niu trong tay suốt bao năm qua, có bao giờ để nàng phải chịu đau khổ thế này đâu.
Trong nháy mắt, cảnh trong mơ chuyển thành màn đêm, bên ngoài giăng đèn kết hoa, vui vẻ ồn ào, có lẽ ông đang ở tại thời điểm Tết Nguyên Đán. Đa số nha đầu và bà tử làm việc trong phủ đều đã về nhà, chỉ còn vài hạ nhân làm việc, bọn họ tụ tập lại với nhau, ăn uống rồi đánh bài.
Phó Thị Lang thấy nữ nhi mình mặc y phục của một tiểu nha đầu, cầm theo bạc trắng, xoay người nhỏ nến xuống chăn nệm, lấy lửa đốt lên rồi nhanh chân chạy ra khỏi tiểu viện.
Nàng vừa phóng hỏa lại vừa mặc y phục hạ nhân, mục đích là gì đã hết sức rõ ràng. Phó Thị Lang hiểu rõ, nếu nàng còn tiếp tục ở lại thì sớm hay muộn cũng sẽ không thể sống nổi. Nếu nàng có thể rời khỏi đây, chạy tới chỗ có người nhà ngoại đến tặng quà, có lẽ còn cơ hội tìm thấy một con đường sống.
Ông dõi theo bóng người nhỏ bé của nữ nhi, chờ mong đến lúc nàng có thể chạy khỏi tình cảnh tuyệt vọng này, đồng thời còn thấy may mắn vì đã không nuôi dưỡng nữ nhi thành kẻ có tính tình yếu đuối.
Nếu là ngày thường, nàng muốn chạy tới nội viện là không thể. Có điều lúc này các hạ nhân đều đang lơ là cảnh giác, hơn nữa ban đêm rất khó phân biệt mặt mũi, cơ hội thành công sẽ cao hơn nhiều.
Quả nhiên, con đường tới nội viện cũng không còn quá nghiêm ngặt. Trừ có chính viện và cửa sau ra thì các nha hoàn bà tử cũng không để ý lắm đến những chỗ khác.
Phó Thị Lang nhìn nữ nhi chạy thẳng đến cửa sau, không đi luôn mà còn kiên nhẫn đứng lại đợi một lúc. Đến khi nghe được bên trong vọng ra tiếng kêu “mau lấy nước”, nàng mới vội vàng chạy tới cửa sau, nôn nóng nói với bà tử: “Hoàng ma ma, người trong viện đã đi lấy nước hết rồi. Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều đã đi dự tiệc, giờ chỉ có mỗi Quốc công gia ở ngoại viện, phải nhanh chóng đi thông báo cho Quốc công gia một tiếng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-165.html.]
Thị vệ và bà tử thấy ánh lửa lập lòe ở phía xa, biết tình hình đang nguy cấp, cũng không nghĩ nhiều đã lập tức sai nàng đi: “Ta phải giữ cửa, ngươi mau chạy đi tìm quản gia.”
“Ta đi ngay đây.”
Phó Thị Lang nhìn nữ nhi thuận lợi chạy ra khỏi nội viện, đã biết nữ nhi có cơ hội chạy thoát.
Nha đầu ở nội viện rất ít khi xuất hiện bên ngoài, người ở ngoài đa số chỉ biết tên, không quen mặt lắm. Hơn nữa quản gia hiện giờ lại quản lý rời rạc, muốn tìm cửa hông thật sự rất dễ.
Ngay khi Phó Thị Lang nghĩ rằng nữ nhi sắp chạy từ cửa hông ra ngoài thì đột nhiên một người từ ngoài chạy vào. Hai người đứng đối diện nhau, người đi từ ngoài vào sửng sốt, vội vàng kêu lên: “Cửu Nương?”
Một khi bị phát hiện thì khó có thể chạy đi được nữa. Phó Thị Lang không ngờ rằng mọi chuyện lại bị phá hỏng ngay lúc này, ông nhìn chất tử đang bắt lấy nữ nhi của mình kia, tức tới mức muốn kéo tay đối phương ra, nhưng tiếc rằng ông chỉ là một người đứng xem, hoàn toàn không thể can dự vào mọi chuyện.
Tiếp đó, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi bị bắt về nội viện với vẻ ủ rũ, bị nhốt vào một căn phòng riêng, đồng thời còn có hai nha đầu vóc dáng cao lớn đứng đó trông giữ.
“Nếu đã bị bệnh thì nên ở yên dưỡng bệnh mới đúng chứ.” Nhị phu nhân cười lạnh, sai người ngày nào cũng đúng giờ tới đút thuốc cho nàng.
Thời gian trôi qua, từng ngày từng ngày, ngay vào Tết Thượng Nguyên, Phó Thị Lang thấy nữ nhi phun ra một ngụm máu. Vết m.á.u đỏ thắm chảy dọc khóe môi, đôi mắt trợn trắng, ánh mắt rệu rã nhìn vào hư không, cuối cùng khép lại.
Cái c.h.ế.t của chất nữ cũng không khiến lương tâm của bất kỳ kẻ nào trỗi dậy, hoặc nên nói rằng tất cả bọn họ đều mong chờ vào khoảnh khắc này.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị quan tài, liệm t.h.i t.h.ể vào trong, đóng đinh kín mít, cứ để yên trong căn phòng lạnh lẽo đó. Phó Thị Lang nhìn chiếc quan tài, cảm giác như trái tim mình cũng đã hóa tro tàn theo cái c.h.ế.t của nữ nhi.
Ông nhìn các ca ca chưa từng lộ mặt của mình, thấy bọn họ tự trách khóc lóc trước quan tài, lòng không chút gợn sóng.
“Ta thật có lỗi với lão tứ, đệ ấy đã giao ngươi cho chúng ta chăm sóc, ai ngờ ngươi cũng theo phụ mẫu ngươi mà đi luôn.”
“Đều là do chúng ta không tốt, nếu chúng ta tới thăm ngươi sớm hơn chút thì tốt rồi.”
“Cửu Nương, sang thế giới bên kia phải đoàn tụ với phụ mẫu thật hạnh phúc.”
Mấy lời dối trá đó khiến người nghe phải buồn nôn. Có lẽ ông trời thật sự nghe không nổi nữa, Phó Thị Lang nghe thấy có tiếng động phát ra từ trong quan tài đó.
“Thả ta ra ngoài…” Giọng nói của nàng tuy rất yếu ớt nhưng cố nghe thì vẫn có thể nghe thấy được.